Như chiếc lò xo, tôi bật dậy ngay. Dưới chuồng gà nhà tôi có tiếng gà xào xạc lẫn tiếng lạch cạch, trộm đang bắt gà…
Tay rút chiếc gậy dưới đầu giường, nhẹ nhàng mở cửa sau, tôi nhanh chóng lẩn vào vườn chuối.
Áng chừng tôi đã vào vị trí, trong nhà Thầy tôi hắng giọng như người ngái ngủ, mở cửa như người đi tiểu đêm…đến gần chuồng gà. Bất ngờ ông vụt gậy xuống sân, miệng kêu thất thanh “trộm…trộm..”.
Thằng trộm nấp cạnh chuồng gà, bỏ bao gà vừa bắt được, hốt hoảng chạy thục mạng vào vườn chuối.Thầy tôi vẫn đuổi kíp sau lưng, tay liên tục vụt gậy xuống đất, miệng kêu “trộm…bắt trộm..”. Thằng trộm càng hoảng loạn chạy tháo thân, lao như tên bắn vào (ma trận) dây của tôi.
Đang chạy bất ngờ “Hự..” vướng dây căng ngang cổ, thằng trộm ngã bật ngửa, nó vùng dậy chạy tiếp lại “Hực..” vướng dây căng ngang ngực, ngã dúi dụi…Thầy tôi vẫn đuổi phía sau, nhưng không xông vào bắt, mà tay liên tục vụt gậy vào thân cây chuối bôm bốp, miệng kêu “trộm…bắt trộm..”. Thằng trộm vùng dậy cố chạy tiếp, lại “roạp..” vướng dây vào chân, nó ngã sấp mặt xuống đất, vừa nhổm dậy đã bị tôi cho một gậy vào lưng. Lúc này tên trộm đã mệt không còn sức chống cự, bị tôi bẻ tay đè sấp xuống đất. Vừa lúc Thầy tôi đến hỗ trợ trói giật cánh khỉ.
Tên trộm vội xưng tên “cháu Bấc đây! Cháu xin chú và em tha cho…cháu..”.
Tôi và Thầy tôi dong tên trộm về, hàng xóm đã kín sân, đèn đuốc sáng trưng. Anh Bấc quỳ lạy mọi người như tế sao “cháu lạy các bác, các chú…cháu trót dại…cháu hứa từ nay về sau cháu không dám trộm cắp nữa..”.
Hàng xóm mỗi người một câu:
⁃ Không được, giải lên xã cho Công an giải quyết…
⁃ Đánh bỏ mẹ nó đi, đánh cho chừa thói ăn cắp…
⁃ Thì ra lâu nay, xóm này bị mất gà, vịt…là thằng Bấc ăn trộm, phải cho đi tù, đi cải tạo…
Thầy tôi đứng giữa sân dõng dạc, tôi có ý thế này:
Anh Bấc đây cũng là do “đói ăn vụng, túng làm liều”. Thôi mọi người tha cho anh ấy, nhưng với một điều kiện là từ nay về sau phải tu chí làm ăn, không được trộm cắp, tơ hào tài sản của người khác, nếu trong xóm mà còn có người mất gà, vịt thì anh Bấc phải chịu trách nhiệm. Sự việc hôm nay kết thúc ở đây, mời các bác về nghỉ ạ.
Anh Bấc lạy mọi người và hứa sẽ thực hiện như ý của Thầy tôi.
Lời hứa của anh Bấc có tác dụng thật, vì gần một năm sau không thấy gia đình nào kêu mất gà, vịt.
Nhưng vẫn còn một việc, tầm độ 2 giờ sáng tôi đang ngủ, Thầy tôi gọi dậy đã thấy chú Tuấn ngồi ở bàn uống nước, dưới nền nhà có chiếc bao tải gai loại lớn (70kg) bên trong đựng một ít tro bếp, miệng bao lồng vành tre như cạp rổ. Chú Tuấn kể nghe tiếng lợn kêu dưới chuồng, dậy kiểm tra thằng trộm thấy động chạy mất, bỏ lại chiếc bao ở cửa chuồng. Chú Tuấn mang sang nhờ Thầy tôi tư vấn, vì chú biết Thầy tôi có kinh nghiệm qua vụ bắt trộm gà.
Tôi xem qua chiếc bao tải thấy có một miếng vá vải cũ (loại vải tuýp si), gần miệng bao có một chữ cái X viết bằng mực xanh nhưng rất mờ. Trong đầu tôi nghĩ “trộm đây, chứ đâu”.
Tôi ghé tai chú Tuấn thì thầm…chú Tuấn vừa nghe vừa gật. Chú Tuấn cầm chiếc bao chào Thầy tôi, xin phép đi về.
Thầy tôi tủm tỉm cười hỏi “mày bày kế gì với chú Tuấn?”, tôi trả lời “cứ chờ chú Tuấn diễn đã”.
Mới tờ mờ sáng chú Tuấn đã ra nhà tôi, mặt tươi tỉnh, khoe ngay với Thầy tôi “em bắt được thằng trộm rồi”, nghe theo hướng dẫn của thằng bé nhà bác, trên đường về em cầm cái bao đi dọc đường xóm, vừa đi vừa nói “mày bắt trộm lợn nhà tao, để lại cái bao có tên đây! Khôn hồn đến gặp tao nhận lỗi thì tao tha, nếu không sáng mai tao đem cái bao này nộp cho Công an, thì mày chết..”. Quả nhiên lúc 4 giờ sáng em đang nấu cám lợn thì thằng X đến nhận lỗi, (kế rung chà, cá nhảy) của cha con bác hiểm thật. Em học theo bác tha cho nó có được không ạ?
Thầy tôi rót nước mời chú Tuấn, miệng nói “ở đời chuyện gì cho qua được, thì cho qua. Thôi tha cho nó để nó còn có cơ hội làm người lương thiện”.
Làng xóm từ đó bình yên, không còn cảnh mất cắp vặt nữa.
Rồi tôi cũng trưởng thành, đi công tác xa nhà, thi thoảng về thăm Thầy U. Gặp tôi, anh Bấc và anh X vẫn chào hỏi thân thiện và tôn trọng. Hai anh đều đã có vợ con, rất tu chí làm ăn.
Thầy tôi già yếu, ốm mấy hôm thì cụ qua đời. Đám tang Thầy tôi, anh Bấc, anh X dẫn theo hai anh nữa người khác xóm đến viếng (chỉ tôi mới biết hai anh đi theo là người cùng hội với anh Bấc, anh X ngày xưa).
Trước hương án có di ảnh Thầy tôi, các anh chắp tay lạy ba lạy, miệng nói rất nhỏ. Mọi người có mặt đều nghĩ các anh khấn Thầy tôi.
Nhưng tôi hiểu các anh đang cảm tạ Thầy tôi với tấm lòng nhân hậu, vị tha. Đã tạo cơ hội để các anh trở thành người lương thiện.
Theo Chuyện Quê