Bài 1
MẸ
Thành Minh Đinh
Con lớn lên từ những củ khoai nảy mầm còn sót lại sau mùa thu hoạch.
Từ hạt thóc lép co ro cuối chiều đông rét mướt
Mẹ lặn lội kiếm tìm
Đồng xa
Với cái rét cắt thịt cắt da.
Bàn tay mẹ gầy guộc quờ bên ngọn lửa rơm ấm nóng.
Những buổi tối cơm không no chăn mền không đủ ấm
Vụ lúa, vụ khoai làng mình thường bấp bỏng
Nhờ cả vào trời
Lúc đại hạn
Lúc ngập úng triền miên.
Dọc tuổi thơ con là mảnh ruộng, mảnh vườn
Mùi bùn đất lẫn vào trong hơi thở
Mẹ chắt chiu dành cho con cái chữ
Với cả tấm lòng rộng lượng bao dung
Dù đói nghèo Mẹ vẫn vững lòng tin
Không để khó khăn làm con mình gục ngã.
Trên những nẻo gần xa con mang theo hình bóng mẹ
Con nhớ quê nhà trong những buổi chiều đông
Hơi thở của con vẫn mãi mùi đất mùi bùn
Mùi mồ hôi bạc sờn vai áo mẹ
Mẹ là thiên thần suốt đời như thế
Chân đất đầu trần lam lũ vì con.
Bài 2
ĐỒNG LÀNG
Thành Minh Đinh
Vắt qua cánh đồng làng là nỗi nhớ không tên
Theo những đàn trâu chiều về lững thững
Buổi cơm chiều mẹ về trong chạng vạng
Ngọn đèn dầu leo lét gió mùa đông.
Khói lam chiều cao vút giữa thinh không
Con chiền chiện đu mình đôi dây điện
Cánh đồng làng bây giờ xa lắm
Vợi nhớ chờ không về được tuổi thơ.
Trên lưng trâu tắm mát trong mưa
Cánh diều chao nghiêng trong giấc ngủ
Cô bé nhà bên mối tình thuở nhỏ
Đã xa rồi kỉ niệm lớn khôn thêm
Cánh đồng làng em còn nhớ không em?
Anh chẳng thể nào quên thời chăn trâu cắt cỏ
Ấp ủ ước mơ nâng niu từ nơi đó
Cánh đồng làng thao thiết mãi trong anh.
Cánh đồng làng bốn mùa ngát ngan xanh
Chỉ có mối tình đầu ta chia xa mãi mãi
Kỉ niệm ấu thơ nâng hồn ta lớn dậy
Hãy trở về làng theo trăng khuyết nghe em.
Đôi lứa sau này không biết những mùa trăng
Ánh sáng đèn dầu có trong câu chuyện
Chẳng biết mùi đất mùi bùn như đôi mình năm tháng
Bên cánh đồng làng mờ ảo dưới đêm trăng.
Vắt qua lòng anh man mác nỗi buồn
Nỗi nhớ thương em mong ngày ta trở lại
Nỗi mong chờ càng thêm xa ngái
Cánh đồng làng vẫn đợi bước chân qua.
Bài 3
NHỮNG NGƯỜI CÕNG CHỮ LÊN NON
Thành Minh Đinh
(Tặng những người đồng nghiệp mến thương)
Tôi chưa một lần đến những bản làng xa
Chỉ được nghe qua lời Cha đã kể
Nơi đại ngàn Trường Sơn có nhiều nắng gió
Biên giới giáp ranh với nước bạn Lào.
Bản Cà Roòng, bản Tuộc ở đâu
Bản cồn Roàng, A Ky hay Sáu Mốt,
Bản A Rem, bản Đoòng hay bản Bụt…
Tôi chỉ mới nghe tên chưa đến được bao giờ.
Cha kể về những mùa lắm nắng, nhiều mưa
Những người cõng chữ lên non trên con đường lầy lội
Vượt những lèn cao, lội bao con suối
Quần áo lấm lem, bê bết đất bùn.
Những đêm nằm nghe cha kể mà thương
Hành trang theo cha thịt rau, mắm muối...
Đi giữa mù sương bước chân rất vội
Vì đàn em thơ đang đợi bước Cha về.
Dạy chữ trồng người trên bản làng xa
Nơi thiếu đói quanh năm, hủ tục lạc hậu
Tiếng đọc chưa thông chữ chưa viết thạo
Đồng nghiệp cùng Cha nắn nót từng vần.
Dù gian nan vất vả muôn phần
Cha vẫn ngày đêm miệt mài không nghỉ
Dạy cho các em biết từng con chữ
Cho các em lẽ sống làm người.
Khuôn mặt cha luôn tươi tắn rạng ngời
Bao khó khăn chẳng làm Cha chùn bước
Luôn nở nụ cười tươi như Cha nhìn thấy được
Những đóa hoa rừng đang khởi sắc đua hương.
Mỗi ngày đến trường Cha mang cả tình thương
Gửi tâm hồn vào trong từng bài giảng
Nhà sàn gió lùa chẳng làm cha chán nản
Bài ca dao thắm đượm nghĩa tình.
Lương tháng của Cha ba cọc, ba đồng...
Không đủ thuốc thang những lần cha sốt rét
Nhưng niềm vui mà cha có được
Là nụ cười trong mắt các em thơ.
Cha vẫn miệt mài bên giáo án đêm khuya
Chấp cánh ước mơ của đàn em ấp ủ
Hạnh phúc vẹn nguyên trong từng lời cha kể
Về những người thầm lặng giữa rừng xa.
Bố Trạch ngày 25/10/2017 Đinh Minh Thành
Bài 4
THƯƠNG MẸ MỘT ĐỜI NGƯỜI
Thành Minh Đinh
(Tặng mẹ của tôi)
Cánh đồng làng bóng mẹ liêu xiêu
Vẫn lặn lội dọc bờ đê tìm từng cây rau má
Cả một đời gian truân vất vả
Cánh đồng chiều in đậm dấu chân qua.
Những ngày làng mình nghèo, nghèo xác nghèo xơ.
Mẹ phải làm thuê để nuôi con khôn lớn
Lầm lũi sớm hôm đường cày thửa ruộng
Nuôi dạy chúng con cho khôn lớn bằng người.
Mẹ thản nhiên chống chọi với đời
Cha đi xa một mình nuôi ba con nhỏ
Vẫn giử tiết trinh, bướm ong không màng tới.
Mẹ vĩ đại vô cùng con yêu quá mẹ ơi.
Mẹ nói với con mẹ sợ họ cười
Họ cười các con chứ họ không cười mẹ
Nếu mẹ lăng nhăng các con mẹ khổ
Mang tiếng chịu lời con bà ấy bà kia...
(Năm tháng lụi lầm rồi cũng qua đi
Có câu nói chẳng ai giàu ba họ
Mẹ cùng con cũng là thông lệ đó
Chẳng có ai đói khó ba đời.)...
Xã hội tiến lên cuộc sống khác xa rồi
Làng ta không còn người thiếu đói
Mẹ của con càng ngày càng lớn tuổi
Già yếu rồi có làm được gì đâu.
Mẹ vẫn muốn được làm mấy mảnh ruộng sâu
Để đến mùa cho con về lấy gạo...
Mẹ vẫn chắt chiu sớm hôm tần tảo
Rau má bụi bờ kiếm những đồng xu.
Các con bảo rồi mà mẹ chẳng có nghe
Tuổi già rồi ăn bao nhiêu làm nhiều cho mệt
Một thân một mình ốm đau thì ai biết
Đừng nhọc nhằn mẹ hãy nghỉ cho yên.
Con lớn lên theo bước thị thành
Xa mẹ xa cánh đồng thủa trước
Những đêm mưa con nằm con khóc
Sấm chớp đi đùng thương mẹ quá đi thôi.
Bạn bè con bảo dẫn mẹ về đây
Về với phố phường nhà cao cửa rộng
Con đã nhiều lần tìm lời đánh tiếng:
Mẹ về với con đi đừng ở một mình.
Mẹ chẳng cười và mắt mẹ xa xăm
Mẹ nói: Tao ở đây chứ không đi đâu cả
Đây là mảnh vườn quê cha đất tổ
Sang hay nghèo tao cũng ở lại đây.
Sao mà buồn cho cái thân tôi
Chẳng nghĩ suy đắn đo cho kỹ
Nên bây giờ trăm mối tơ vương
Cả mẹ già. Cả vợ và con
Biết làm thế nào đây cho bốn bề trọn vẹn.
Đã ra đời bôn ba cùng cuộc sống
Cả cuộc đời vì gánh nặng áo cơm
Đã trưởng thành có vợ có con
Là trách nhiệm là tình thương rộng lớn
Cái kiếp con người mưu sinh lận đận
Được cái này chẳng được cái kia
Tôi đã dặn lòng mình hãy vui đi
Để là một người đàn ông đầy trách nhiệm.
Mẹ yêu ơi con yêu mẹ lắm
Chữ hiếu trên đời luôn nằm giữa tim con.
Dù xa con mẹ nhé chớ buồn
Vì trái tim con luôn có hình bóng mẹ...
Con vẫn mơ cánh đồng làng như thế
Ngôi nhà mình có mẹ chở che
Niềm Trắc ẩn dẫn bước con về
Từng phút giây có con bên mẹ.
Bài 5
MƯA CHIỀU QUA PHỐ
Thành Minh Đinh
Mưa lại về mà người đã xa
Con đường cũ gập gềnh hoa giêng giếng
Hoa cứ nở giữa màn mưa hoang vắng
Lấp lối xưa kỷ niệm biết đâu tìm
Dòng sông trôi xa mãi phía im lìm
Cuối thu gió chẳng điệu đà thủ thỉ
Bão nổi trong tim thuyền tình về chốn củ
Một màn mưa hoang dại tái tê lòng
Mưa qua phố em có biết hay chăng
triền đê nở đầy hoa giêng giếng
vàng rực cả một trời kỷ niệm
Trong màn mưa não nuột đến ghê người.
Đã xa rồi em, em có nhớ hay chăng
Ai đó khóc khi xuống thuyền sang bến
Thả đôi ba câu thơ cho loài hoa giêng giếng
Xanh cả triền đê biêng biếc sắc vàng.
Găng mắc nỗi niềm hoa vẫn vẹn thủy chung
Hoa có biết một người yêu hoa lắm
Vẫn cứ trôi như dòng sông thầm lặng
Day cứa trong lòng hoa có thấu hay chăng.
Mưa từ phía cuối trời hoa có biết hay chăng
Mưa cũng bươn hết mình qua phố
Mưa cố kiếm tìm bình yên nơi xóm nhỏ
Nơi có triền đê hoa giêng giếng mọc đầy.
Thủa thiếu thời hoa chưa được đặt tên
Tôi hái tặng em bảo rằng hoa giêng giếng
Hoa chẳng mùi hương không kiêu kỳ đỏng đảnh
Bình dị như tình yêu của chúng mình...
Mưa lại về qua phố vắng em...
Con đường củ mọc đầy hoa giêng giếng
Tôi như thực như mơ giữa cuộc đời bề bộn
Mòn vẹt tuổi mình em có biết không em.