Em viết những dòng thơ tặng chị
Trong lòng em xúc động biết bao nhiêu
Chị kính yêu ơi em thương chị thật nhiều
Nên lời thơ em cũng nghẹn ngào, cảm xúc
Thương chị tuổi xuân vì nhân dân, Tổ quốc
Hy sinh máu xương cho đất nước thanh bình
Thương chị thiệt thòi với hạnh phúc, tình riêng
Trong khi bạn bè đều gia đình trọn vẹn
Lòng em rưng rưng, lời thơ sao nghèn nghẹn
Khi nhớ về kỷ niệm những ngày xưa
Chị Hồng Tâm ơi thương biết mấy cho vừa
Trang đời chị cứ lượt lần hiện rõ...
1:
Năm 72 chị 18 xuân xanh
Với đôi mắt bồ câu, mái tóc dài óng ả
Với khuôn mặt trái xoan, khuôn ngực đầy thiếu nữ
Với trắng muốt hàm răng, với rạng rỡ nụ cười
Như trăng tròn đầy tỏa sáng, ngợi ngời
Như bông hoa đang thì bừng hương sắc
Như lúa con gái trên đồng xanh bát ngát
Thế mà chị lên đường...
Vào tuyến lửa Trường Sơn
Chị tạm biệt gia đình, bè bạn, quê hương
Tạm biệt tình yêu mối tình đầu đẹp nhất
Thân gái mong manh, chiến trường ác liệt
Cha mẹ ngậm ngùi thương nhớ chị ngày đêm
Chị đi rồi nhà như rộng thêm lên
Bữa cơm dọn ra chổ chị ngồi thấy trống
Nhìn bát đũa dư mẹ nghẹn ngào khóc lặng
Cha cúi mặt u buồn nuốt không nỗi miếng cơm...
Em còn ngây thơ nước mắt cứ rưng rưng
Và nhớ chị đến thẩn thờ quay quắt
Mẹ lo lắng không yên cứ luôn luôn miệng nhắc
Cha dấu tiếng thở dài, cứ trằn trọc từng đêm
Cha mẹ chúng mình sinh được 9 anh em
Chị thứ 8 mà em là trai út
Cha chúng ta là thương binh chống Pháp
Hai anh chiến trường B, đánh Mỹ mãi chưa về
3 chị gái công nhân và đã thoát ly
Em học dở cấp 2 dưới mái trường sơ tán
Ước mơ làm thầy giáo, được đứng trên bục giảng
Luôn cháy bỏng trong em, khao khát những tháng ngày
Cha vẫn nhọc nhằn, vẫn bám biển lộng, khơi
Mẹ vẫn tảo tần chợ chiều, chợ sáng
Mỗi khi chợ về lại lầm rầm khấn nguyện
Nhờ ông bà tổ tiên phù hộ các con
Cẩm Nhượng quê mình giặc đánh phá ngày đêm
Cửa Nhượng bom nổ chậm và ngư lôi phong tỏa
Hòng ngăn chặn đoàn thuyền không cho ra biển cả
Chẳng có ngày nào không đạn nổ bom rơi...
Giặc Mỹ cuồng điên, bắn phá tơi bời
Nhà sập, trường tan, cây xanh gục đổ
Nhưng dân quê mình vẫn kiên cường bám trụ
Chiến đấu anh hùng, vẫn bám biển ngày đêm
2:
Nơi chị đóng quân tuyến lửa Trường Sơn
Là đơn vị thuộc đoàn 559
Thân gái mảnh mai, đạn bom, nguy hiểm
Thương lắm tuổi xuân các chị đến ngàn lần
Tiếp đạn mở đường, san lấp hố bom
Tải lương, chuyển thương muôn vàn gian khổ
Đôi mắt thâm quầng, hỏm sâu vì mất ngủ
Hốc hác, sạm đen với khói lửa chiến trường
Thương mái tóc dài óng ả mượt đen
Mọi ngày ở nhà luôn thơm hương bồ kết
Nay hoi nồng mùi khói bom khét lẹt
Lòng mẹ rất buồn và không khỏi xót xa...
Gian khổ, chông gai, thiếu thốn trăm bề
Nhưng luôn yêu đời, lạc quan, vui vẻ
Luôn nở trên môi nụ cười rạng rỡ
Chia sẻ vui buồn, đùm bọc, yêu thương
Ở quê nhà lòng cha mẹ chẳng yên
Thương các chị, các anh nơi chiến trường mòn mỏi
Nghe tin ai về lại vội vàng đi hỏi
Thương dáng mẹ hiền trong gió lạnh liêu xiêu
Chị đi hơn 1 năm thương nhớ biết bao nhiêu
Mẹ bấm ngón tay tính từng ngày, từng tháng
Lo các chị các anh nơi mưa bom bão đạn
Cha mỗi khi biển về cứ thờ thẫn, trầm ngâm
Rồi những lá thư của chị cứ thưa dần
Cho đến một ngày thì hầu như im bặt
Cha mẹ nóng lòng ruột gan như lửa đốt
Em đi học về cứ ngơ ngác ngày đêm
Rồi có tin đồn chị đã hy sinh
Hầm các chị trúng bom B52 rải thảm
Mẹ khóc van hầu như không thành tiếng
Cha và em như đứt ruột chị ơi
Ôi chiến tranh sao tàn khốc vậy trời
Vẫn biết chiến tranh là xương rơi máu đổ
Nhưng sao tàn nhẫn và lạnh lùng đến thế
Cha mẹ thêm già, thêm mòn mỏi héo hon...
Nhưng gia đình mình ông trời vẫn còn thương
Tổ tiên, ông bà vẫn phù trì che chở
Đến một đêm khuya nhận được thư của chị
Với con dấu trên tem: TRẠI AN DƯỠNG NINH BÌNH
Chị báo tin rằng chị đã bị thương
Khi lấp hố bom thông đường ra mặt trận
Hầm các chị bị trúng bom rải thảm
Chị bị thương, các chị khác hy sinh
Sợ cha mẹ buồn nên chị giấu bặt tin
Vì chị bị thương mất luôn tay phải
May có các chị, các anh trong trại
An ủi động viên nên mới gửi thư về
Mọi người nghe tin từ sáng đến khuya
Đến thăm hỏi, chúc mừng, động viên, an ủi
Ai cũng trông chờ mong chị ngày trở lại
Để gặp gỡ gia đình, làng xóm, quê hương
3:
Rồi chị về trong một sớm bình minh
Gặp lại chị ai cũng mừng cũng khóc
Cha mẹ và em nghẹn ngào trào nước mắt
Nhìn dáng chị đi như thể mất thăng bằng
Viết tình thơ lòng em cứ rưng rưng
Trang đời chị cứ mở ra trước mắt
Thương chị thiệt thòi tuổi xuân, hạnh phúc
Thương chị một thời thiếu nữ phải hy sinh
Trong khi bạn bè đều mái ấm an yên
Có chồng, có con, gia đình hạnh phúc
Thương chị cô đơn buồn vương ánh mắt
Ai cũng động viên việc chị sinh con...
Rồi em vào đời lính áo màu xanh
Tham gia chiến dịch biên giới Tây nam và đoàn quân tình nguyện
Nhớ mẹ cha, nhớ chị trong đầu luôn hiển hiện
Có em ở nhà gia đình sẽ vui hơn
Em sẽ giúp chị giặt tấm áo manh quần
Sẽ nhắc nồi cơm khi chị vừa nấu chín
Sẽ gánh nước để đổ cho đầy giếng
Kẻo một tay sao nhắc được chị ơi !
Khi em ở nhà thương chị quá đi thôi
Tay phải không còn tập viết bằng tay trái
Người cứ nghiêng nghiêng, bàn tay thì run rẩy
Từng chữ hiện ra cứ vẹo vọ xiêu xiêu
Nhìn chị nấu ăn mà thương chị thật nhiều
Nấu thì được mà nhắc thì không được
Nhìn chị giặt đồ mà trào tuôn nước mắt
Hai chân chị kẹp đồ...
1 tay cứ vò...cứ vò mãi không thôi.
Thời gian thoi đưa, năm tháng dần trôi
Mọi công việc chị làm đều thành thạo
Rất giỏi giang lại gọn gàng chu đáo
Cha mẹ và em, mừng không biết để đâu.
Rồi em nhận thư nhà trong một buổi chiều
Sau trận đánh ta hoàn toàn chiến thắng
Cha mẹ báo tin chị sinh một bé trai kháu khỉnh
Cả đơn vị vui mừng, mong cháu chóng lớn khôn.
4:
Cuộc đời chị em cứ giở từng trang
Chị 67 tuổi rồi, đã bên kia đỉnh dốc.
Ông trời rất công bằng, ban chị tôi hạnh phúc
Khi trọn vẹn cháu con hạnh phúc đủ đầy.
Em viết tình thơ tặng chị đêm nay
Khi ngoài trời mưa to và gió lạnh
Khi biển động ầm ầm, réo sôi từng ngọn sóng
Khi bão tan... áp thấp lại kéo về !
Hãy vui nhiều và hãy khỏe chị nghe
Hãy sống bình yên với tháng ngày êm đẹp
Em chúc chị khỏe, vui, đầy niềm tin, nghị lực
Xứng danh hiệu thương binh:
TÀN NHƯNG KHÔNG PHẾ
Chị kính yêu !
Vì dân vì nước hy sinh
Xương rơi máu đổ quên mình chị ơi
Chúc chị luôn rạng nụ cười
Sống cùng con cháu một đời bình yên.
Theo Chuyện làng quê