Khi về, hành trang họ mang theo thường là rất nặng, tôi thì theo thói quen mang giúp họ lên cầu thang máy. Có khi cẩn thận còn chuyển giúp vào tận phòng ngủ, thường thì họ cảm ơn. Chỉ có riêng vợ chồng nhà kia, hình như câu cảm ơn họ chưa quen thì phải? Hôm trước tôi chuyển vào nhà cho họ, họ im lìm rồi móc túi đưa cho tôi tờ giấy bạc một trăm K.
Tôi thì cần tiền ...
Tờ bạc nhìn cũng thích, mà trên môi họ thiếu cảm tình, và đặc biệt vắng hẳn lời cảm ơn. Tôi lấy tay xua đi tờ bạc, mà họ đưa như "bố thí". Sáng nay, họ lại trở về sau chuyến du lịch miền Trung, tôi nhìn thấy và lặng lẽ nhìn qua hướng khác.
Chị bán vé số bên đường, ngồi xe lăn cả mấy chục năm. Mỗi lần đi qua, làn xe cộ đông đúc, ngày nào tôi cũng dắt chị qua, lời cảm ơn chẳng bao giờ họ bỏ sót, và gặp tôi chị cũng cười. Tự nhiên tôi thấy lời cảm ơn lại đắt giá hơn tờ giấy bạc. Thói đời nhiều khi khập khiễng.
Biên Hoà
Nghèo mà ...sĩ.
Chuyện làng quê