Ôi con sông sen! Con sông nhỏ hiền hòa cong cong bao quanh cánh đồng làng. Mùa sen rộ, ngan ngát một mùi thơm nưng nức. Không chỉ thơm nụ, thơm hoa, thơm nhị mà còn thơm cả lá cành. Sông nước hiền hòa trong lành, mùa ấu nối mùa sen.
Hết hạ rồi sen tàn, con sông mến thương trả lại cho mặt nước mùa thu một màu trong veo như mắt nàng Kiều. Ai chưa từng nhón bàn tay nhỏ để thưởng thức từng nhúm nhị sen vàng rực rỡ, ngan ngát hương nắng mai, thanh thanh, dìu dịu vị gió trời, lại chan chát, đầm đậm cái chất cỏ nội hương đồng; ai chưa từng nhón bàn tay xinh, thưởng thức từng hạt sen non vừa độ để cảm nhận cái vẻ ngọt giòn vừa dịu dàng, thanh đạm, vừa tinh tế, quyến rũ của loài hoa vô cùng thanh tao và thuần khiết này thì đúng là còn thiếu mất hẳn một sự hưởng thụ cái tinh hoa của đất, của nước, của trời, của người.
Cảm ơn khí trời, mạch đất và mặt nước mùa hạ đã ẩn mình vào sen để cho người ta được thưởng thức và hoài niệm về một món ăn tuổi thơ tuyệt vời đến thế!
Theo Chuyện quê