Gần trưa, tôi đi làm đồng về đến ngã ba đường làng đã thấy sáu, bảy ông thợ cày quây quanh ông bán thuốc lào.
Ông bán thuốc lào mồm năm, miệng mười dẻo như kẹo. Mời các bác mua thuốc lào Vĩnh Bảo nào:
Thuốc lào chồng hút, vợ say
Thằng bé châm đóm, lăn quay giữa nhà
Bà lão hàng xóm đi qua
Hít phải hơi khói, say ba bốn ngày.
Mời các bác nếm thử nhé, đủ loại đây. Mấy ông thợ cày thấy ông bán thuốc lào xởi lởi mời chào… ừ thì thử, ngon mới mua đấy nhé!
Vô tư đi! Mời các bác, đảm bảo không ngon, không êm say, không lấy tiền. Ông bán thuốc lào mở bao thuốc chằng sau xe đạp xuống, véo một nắm sợi thuốc màu vàng nâu đưa cho mấy ông thợ cày hút thử. Hút xong, mấy ông thợ cày ai cũng gật đầu khen ngon, êm có hậu. Thế giá cả thế nào?
Tay mở bao thuốc, miệng ông bán thuốc thao thao: Các bác có công nhận với em là cái tang thuốc lào phải tưới nước giải, hút mới ngon không ạ. Đây em có mấy loại:
- Loại một tưới nước giải đàn ông.
- Loại đặc biệt tưới nước giải phụ nữ goá chồng.
- Loại hảo hạng tưới nước giải phụ nữ chưa chồng.
Tiền nào của đấy, em bán giá hữu nghị lấy công làm lãi, đạp xe gần bốn chục cây số từ Vĩnh Bảo sang đây.
Mấy ông thợ cày mỗi người mua một lạng. Nhưng có điều lạ là những ông trung tuổi mua loại đặc biệt, mấy ông trẻ thích loại hảo hạng, loại một thì không ai mua.
Thấy tôi chỉ đứng xem, không mua, ông bán thuốc nói như rót mật: “Ny thằng em, hút thử loại đặc biệt hảo hạng, tưới nước giải của con gái ông Chủ tịch xã đấy”, say sướng lắm em ơi!
Tôi trả lời “em không biết hút thuốc”. Ông bán thuốc giọng vẫn rót mật “không biết thì càng phải thử xem, đê mê lắm..”. Mấy ông thợ cày hùa theo “thử tý đi, không sao đâu”.
Ừ thì thử! Tôi cầm chiếc điếu cày lên, ông bán thuốc vo thuốc vào lõ điếu, châm đóm giục tôi kéo…tôi thấy khói thuốc hăng hắc, tưng tức trong cổ, vội nhả khói ra.
Mắt tôi nẩy đom đóm, trời đất quay cuồng, tim đập nhanh thình thịch…tôi như rơi vào trạng thái mất ý thức, ngã ngửa ra đường, thở dồn dập, nước dãi nhểu ra hai bên mép…phải mất hơn mười phút tôi mới tỉnh lại hoàn toàn.
Mấy ông thợ cày cười như nắc nẻ, ông bán thuốc hỏi tôi “thấy sướng không? Đã bảo mà..”.
Vừa lồm cồm bò dậy, tôi trả lời “say…sợ! Sướng cái…con khỉ”.
Nhưng cũng phải công nhận, hút say thật! Chả trách mấy ông nghiện thuốc rất thích, thế mới có câu:
Nhớ ai như nhớ thuốc lào
Đã chôn điếu xuống, lại đào điếu lên.
Đã mấy chục năm rồi, tôi không hút thuốc, nhiều người cũng bỏ hút thuốc, vì có hại cho sức khỏe. Nhưng nếu có thể, tôi vẫn muốn thử lại loại thuốc lào đặc biệt hảo hạng “tưới nước giải của con gái ông Chủ tịch xã”, nhưng tìm mãi không thấy ở đâu bán các bác ạ!
HD02/11/21NH
Theo Chuyện làng quê