Phía sau nhà tôi chừng 50 mét là nhà của chú Ba râu. Chú sống một mình nhưng từ trước năm 1975 nhà chú lúc nào cũng có một hoặc hai cô môi đỏ mắt xanh, ai hỏi thì chú nói mấy đứa cháu từ xa mới đến chơi nhưng thật ra mấy cô đó toàn là mấy cô gái bán phấn buôn hương từ Cần Thơ được chú rước về chứa trong nhà.
Năm đó có một cô gái trạc tuổi tôi hay đi chợ ngang nhà, cô thấy tôi cô hay cười, nhưng biết cô ở "Động" chú Ba tôi không dám cười và ngó sang chỗ khác. Cô ấy dáng vóc cái gì cũng đẹp nhưng ngay gò má bên phải có cái bớt màu hồng trông rất phản cảm, nhưng với mấy lão già sồn sồn hay mấy lão sỉn thì đâu có ông nào để ý tới cái bớt.
Nhà không đóng cửa nên một đêm đang ngủ bỗng nghe tiếng chân chạy vội vã, cái mùng tôi ai đó giở lên và cô gái có cái bớt lẹ làng chun vô tôi vừa trừng mắt nhìn thì cô đưa ngón tay lên miệng suỵt một cái và kéo cái mền của tôi cô quấn như một con kén ngủ ngon lành.
Tôi cũng đang cơn buồn ngủ nên cũng không thèm hỏi.
Tờ mờ sáng, cô thức dậy cô vừa xếp cái mền vừa nói:
- Em cám ơn anh, hồi tối nhà chú Ba bị kiểm tra nên em chạy ra ngủ nhờ anh. Em tên Hà 19 tuổi, còn anh tên gì?
Tôi chưa kịp trả lời cô gái thì cái bụng của tôi nó sôi lên vì đói. Hà chắc cũng biết nên cô nói với tôi :
- Anh cho em mượn cây lượt em chải cái đầu rồi anh đi ăn sáng với em.
Trời đất, đói thì đói chứ đi với cô bé này ra quán hủ tíu bà con chòm xóm sẽ nghĩ sao nhỉ.
Hà như đọc được suy nghĩ của tôi nên cô mỉm cười nói :
- Anh ngại đi với em thì để em đi trước qua quán chú Sồi anh đi sau nhé.
Hà đi rồi tôi ngần ngừ một chút nhưng cái đói nó âm ỉ hôm qua đến hôm nay thì còn giữ sĩ diện gì nữa.
Tới quán Chú Sáu thì cô ấy chỉ uống ly cà phê, tôi vừa ngồi xuống ghế thì cô nhanh miệng kêu thêm ly cà phê và tô hủ tíu. A Sầm con trai chú sáu bưng tô hủ tíu ra nháy mắt cười với tôi . Uống vội ly cà phê Hà đứng dậy tính tiền và nói :
- Thôi em về trước đây, anh ăn tự nhiên nhe em chưa đói.
Một gói Samit được A Sầm đưa tới hắn cười tít:
- Mày sướng nghe..
Nghe nói vậy tôi không biết A Sầm nói tôi sướng mà sướng cái gì.
Trưa hôm đó, tôi đang nằm trong nhà thì cô bé có cái bớt len vô cánh cửa cô quăng cho tôi ổ bánh mỳ thịt cô nói:
- Anh đói rồi phải không?
Tất nhiên là tôi đói rồi.Trong lúc tôi nhai bánh mì cô bé nhìn căn nhà tôi rồi chợt hỏi :
- Ba má anh chết rồi vậy cái nhà này là của anh phải không anh là con trai út mà ?
Tôi lắc đầu :
- Ông anh thứ tư ổng đòi bán nhà hoài, anh và anh ấy là một mẹ khác cha. Cái nhà này ảnh nói là tiền của ba ruột ảnh chứ không phải ba của anh.
- Nhưng nhà này là của mẹ anh đứng tên mà. Anh và anh ấy ai cũng là con của mẹ nếu bán phải chia đều chứ.
- Ủa sao chuyện gia đình anh mà em biết rành vậy?
- Em nghe lối xóm nói, người ta nói anh hiền bị ăn hiếp.
Lúc đó tôi mới hỏi :
- Còn em quê ở đâu?
- Dạ, xa hơn Cần Thơ một chút.
Tôi nghe cô bé nói vậy mà không biết xa hơn Cần thơ một chút là chỗ nào?
Chưa kịp hỏi thì cô Bớt đã đi mất.
Tôi thì mẹ vừa mất nên căn nhà lạnh tanh. Mới nghỉ học lại chẳng có nghề nghiệp gì mà mấy năm đó muốn làm cũng đâu có gì mà làm. Đi tới nhà bà con xin cơm ăn thì mắc cỡ, mà thời đó ai cũng khó khăn mà mình cũng có sỹ diện dẫu sao mình cũng một thời là cậu ấm trong gia đình.
Một buổi trưa Cô Bớt ghé đưa cho tôi 2 miếng chuối chiên, thấy tôi nhìn cô hỏi :
- Anh muốn hỏi sao em làm cái nghề này hả?
- Không, anh hỏi mần chi đâu.
Hà thở dài thật dài:
- Đáng lẽ em có chồng năm rồi, bồ của em nó cũng hiền và hao hao giống anh vậy. Hai đứa thương nhau em trao hết đời con gái cho nó, nhưng khi gặp mẹ nó thì bả chê em vì cái bớt. Bả nói em là thứ "Con ranh con lộn". Bả nói mày Lấy con vợ như nó thì không chết cũng tan nhà nát cửa, nó nghe lời mẹ nên nó xù em luôn. Vì vậy mà em giận nó, về nhà thì bị cha mẹ chửi đồ con gái hư. Hận cuộc đời em bỏ nhà đi bụi... và cuối cùng em đến nhà chú Ba như anh đã biết.
Tôi nói với Hà :
- Em nên về nhà, em còn trẻ, em còn đẹp mà... anh khen thiệt đó, không đâu bằng gia đình mình em ơi. Đừng vì chuyện cái bớt, đừng vì một thằng đàn ông mà tự mình đẩy mình vô cái con đường đen tối naỳ. Em dẫu sao cũng còn cha mẹ la rầy, như anh bây giờ đói no không ai biết.
Hà chợt cười phá lên:
- Em sẽ nghe lời anh nhưng thư thả cho em vài hôm. Em cần phải suy nghĩ... bây giờ anh có thể giúp em một chuyện không anh?
- Chuyện gì em?
- Em nhớ nhà, nhớ quê, nhớ ba mẹ, nhớ mấy đứa em là tại anh. Anh có thể mượn ai chiếc xuồng mình bơi đi chơi được không .
- Trời đất, xuồng anh mượn đâu ra?
Lúc đó thằng Thiện nó đến chơi, nghe chuyện nó nói:
- Mày quên là Kim An em gái tụi mình nhà nó có chiếc xuồng nhỏ bằng cây hả. Chiều nay hai đứa mình đi mượn về làm gì nó không cho.
Tôi giới thiệu cho Thiện và Hà biết nhau. Nhưng bơi xuồng với Hà thì xóm giềng nghĩ gì về mình nhỉ?
Chiều hôm đó tôi và thằng Thiện lên nhà Kim An mượn chiếc xuồng. Nhà cô ấy là trại mộc nên đóng chiếc xuồng nhỏ xíu nhưng cái bụng to bè có thể chứa được bốn người lớn. Bơi chiếc xuồng về Hà vui lắm nhưng cô ý tứ nói:
- Mình để tối một chút hãy đi xóm giềng bớt dòm ngó tội cho anh. Bây giờ anh lấy tiền mua ký gạo và vài quả trứng em nấu sẵn nồi cơm chút mình bơi xuồng có cái mà ăn.
Trời vừa tối trời đổ mưa tầm tã, tôi và Thiện nhìn nhau ngao ngán bỗng Hà nói:
- Mưa thì mưa mình cứ đi hai anh thấy sao? Biết đâu cơn mưa đêm nay sẽ làm trôi đi bao bụi bặm của đời em.
Vậy là ba đứa dầm mưa xuống chiếc xuồng bơi dài trên con sông nhỏ Hết bơi xuống lại bơi lên, Hà ríu rít như đứa con nít vừa tát nước vừa ca lãnh lót, giọng ca của cô bé tuy lập bập vì nước mưa sao mà hay đến lạ. Dầm mưa đã đòi rồi bơi chiếc xuồng lên nhà Kim An trả xong nhìn lại ba đứa như ba con chuột lột thảm hại.
Trên đường về nhà tới hẻm chú Ba, Hà nói:
- Em về thay đồ rồi ra liền hai anh dọn cơm ra nhé.
Thiện nó hay qua nhà ngủ với tôi, nó vui tánh, ban ngày nó theo ghe cải làm bốc vác, khi có tiền nó sợ tôi ở một mình buồn và chắc nó cũng sợ tôi chết đói nên hay qua chơi và tối nó ngủ lại cho vui.
Vừa bưng nồi cơm ra nó nói:
- Mày lo lột mấy quả trứng để tao đi qua chợ mua cái gì về nhậu chơi.
Mà thời đó buổi tối bên khu chợ có con Bé Tư nó bán khô đập hột vịt lộn thôi chứ đâu có ai bán món gì, tôi nói với theo:
- Mày mua giùm ít cây đèn cầy nhe.
Dưới ánh nến lung linh, trời cũng đã dứt cơn mưa, Hà ăn cơm còn hai đứa tôi nhậu, bỗng thằng Thiện nó nhìn Hà nó cười :
- Em gái mặc đồ bà ba đẹp quá.
Lúc đó tôi mới để ý cô bé có cái bớt mặc đồ bộ đẹp thiệt.
Thằng Thiện nó vẫn chưa tha:
- Ô.. cái môi thoa son nữa kìa...
Hà mắc cỡ ráng cãi:
- Tại dầm mưa cái môi em tái ngắt... nên em... điệu chút thôi mà.
Tới giờ ngủ, cái mùng giăng lên rồi mà Hà cứ tần ngần chưa chịu về, tôi chưa kịp hỏi thì cô nói vội :
- Cho em nằm với anh một lát nhe, em chỉ muốn nói chuyện cho vui..
Thế là thằng Thiện nằm bên trái, cô bớt nằm bên phải cô bớt hỏi tôi :
- Anh... nếu mai này anh của anh bán cái nhà anh sẽ ở đâu?
- Ờ chắc anh cũng ở vòng vòng đây thôi, muốn kiếm anh em qua nhà hỏi thằng Thiện là biết mà.
- Nhưng nhà anh Thiện ở đâu em đâu biết.
- Ủa mà em còn ở đây em kiếm anh mần chi?
- Thì em kiếm anh em rủ anh về nhà em chơi. Nếu anh thích thì...về nhà em em chỉ cho anh mần ruộng, mà anh có bắt con cua được không hả? Mà anh tướng công tử như vầy chắc làm ruộng được không...
Tôi thiếp vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Sáng thức dậy thằng Thiện nói:
- Mày rửa cái mặt rồi đi kiếm cái gì ăn tao nói mày nghe.
Ngồi húp tô cháo lòng ở quán bà Hai thằng Thiện nó buồn buồn nói:
- Tối lúc mày ngủ con Hà nói với tao là nó thương mày, nó sẽ nghe lời mày về làm lại cuộc đời. Nó cũng biết nó không xứng đáng với mày. Nó nói với tao có ngày nó sẽ trở lại tìm hai đứa mình nó dẫn về quê nó chơi. Có điều này chắc chắn mày không biết. Nhà con nhỏ giàu lắm chứ không phải nghèo như nó nói với mày đâu? Nó hận tình mới bỏ nhà đi bụi... nó hứa với tao nó sẽ làm lại cuộc đời vì nó "thương" mày.
- Mày cứ đùa, sao không rủ nó qua ăn cháo luôn.
- Nó đi hồi khuya rồi... lúc đó mày ngủ mê quá, tao tưởng mày làm bộ.
- Chắc tại tao bơi xuồng mệt nên uống mấy ly thấm... mà mày nói nãy giờ là nói thiệt đó hả?
Thiện giơ tay:
- Tao thề luôn đó... tối lúc nó đi nó có ôm hôn mày trước mặt tao.
- Mày xạo quá mày ơi..
Nhưng khi về nhà tôi mới biết là nó nói thật...
Vài ngày sau, ông anh tôi về cho hay là đã bán căn nhà, tôi trở thành một kẻ vô gia cư nhưng vẫn loanh quanh làm kiếp bụi đời trong xóm cũ, biết đâu cơn gió nhẹ nhàng của tôi sẽ trở lại tìm?
Vài năm sau, vì để có cái ăn tôi đã bỏ xứ đi xa theo cơn những lốc cuộc đời, lang bạt theo những gánh hát nghèo đến cùng trời cuối đất và cũng tạo dựng một gia đình nhỏ có những đứa con ngoan. Chỉ mong rằng cô bé có cái bớt lần đó sẽ trở về nhà và có một gia đình êm ấm, đôi khi nhớ lại rồi chợt cười một mình cái câu :
"Nhà em xa hơn Cần thơ một chút" là ở đâu nhỉ?
Cô Bớt của ngày xưa của tôi ơi... ./.
Theo Chuyện Quê