link tải gowin99 mới nhất

Liệt sĩ đặc cách

Tôi đã đọc lại không dưới hai lần câu chuyện này của bạn tôi đại tá, nhà văn Vũ Đức Tâm ( hay Chính Tâm ,bác sĩ sư 471, binh đoàn Trường Sơn ), bài viết chân thực, rất lính, rất nhân văn, lôi cuốn người đọc.
chuy-tr-tim1-1638086318.jpg
Ảnh do tác giả cung cấp.

 

Các bạn hãy đọc bài viết ngắn này của Vũ Đức Tâm để dễ dàng cảm, dễ dàng nhận,dễ dàng thấy được sự thật trần trụi, sống động nhưng khá sâu sắc về tinh thần của những người LÍNH CỤ HỒ ở thế kỷ XX đã từng tham gia cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước?

Nếu được, anh Chính Tâm hãy bổ sung thêm về việc anh nhập ngũ nên được đặc cách tốt nghiệp Đại học, được đặc cách phong hàm sỹ quan QĐNDVN, được đặc cách...kết nạp đoàn, và lần thứ tư được đặc cách... lên Liệt sỹ, và đặt tên luôn cho chuyện kể này là "HẮN ( hay người lính) ĐƯỢC... ĐẶC CÁCH LIỆT SỸ" ?

Sau đây là nguyên văn chuyện kể: 

LIỆT SỸ ĐẶC CÁCH

- I

Em ơi cứ lấy chồng đi ,

Anh qua Thà Khống mong chi ngày về.

(Ca dao lính Trường Sơn .)

Đó là một đêm thượng tuần đầu mùa khô 1968 ở Trường Sơn. Vầng trăng xanh mỏng mảnh như một con thuyền trôi giữa bầu trời đêm đầy sao. Từng khoảng trời đêm cứ lúc ẩn lúc hiện qua những vòm lá đen sẫm của rừng già . Đoàn xe Zil 157 cũ kỹ xộc xệch lắc lư chui vào giữa những đám bụi đỏ đặc quánh khổng lồ, ngắc ngứ trên con đường gập ghềnh như xóc ốc .Anh chàng sỹ quan quân y trẻ măng ngồi trên chiếc xe hộ tống chạy sau cùng.Đó là một học viên vừa ra trường đã được đưa vào bổ xung cho một đội điều trị vừa được thành lập cấp tốc của mặt trận tiền phương.Khi đơn vị hành quân bộ vào đến Bộ tư lệnh mặt trận đang ở bắc đường số 9, hắn được giao nhiệm vụ hộ tống một đoàn xe chở các nhân viên quân y với 16 tấn thuốc men và dụng cụ y tế quay ngược trở ra cây số 12 đường 20 Quyết Thắng . Đội điều trị sẽ hạ trại và đóng chốt ở gần Bản Bung để tiện cho việc tổ chức cấp cứu thương bệnh binh suốt từ cua chữ A đèo Phu la nhic cho đến bắc đường 9. Toàn bộ tuyến đường này do tiểu đoàn 31 công binh đảm nhiệm . Công việc khá bề bộn và nhiệm vụ thì rất nặng nề vì chiến trường đang vào mùa khô, mùa chiến dịch vận chuyển của cả mặt trận bắt đầu hoạt động

Ca bin xe mờ mờ trong ánh sáng từ những chiếc đồng hồ hắt ra nên anh sỹ quan quân y và hai lái xe không nhìn rõ mặt nhau . Hai lính lái xe mặc áo giáp đội mũ sắt lặng lẽ tập trung vào con đường mờ tối hiện ra dưới ánh đèn rùa. Lái chính hai tay ghì chặt vô lăng, thỉnh thoảng lại nhanh tay điều khiển cần số. Hắn thì lạ lẫm căng mắt nhìn qua cái cửa chắn gió đã trống hoác không còn kính thấy con đường bụi mù lúc thì lừ lừ , lúc thì ào ào trôi ngược về phía sau . Thỉnh thoảng chiếc xe lại chồm lên hắt hắn tung khỏi nệm xe, đầu va vào nóc ca bin đau điếng. Chiếc xe chạy một lúc khá lâu hắn mới giật mình nghe cái giọng khản đặc có lẽ do thiếu ngủ của lái chính:

- Cậu mới vừa vào đến đây phải không ?Lính mới hả. Quê đâu anh bạn ?

- Đúng là lính mới của Trường Sơn đấy ạ . Mình quê ở Hải Hưng .

Anh lái phụ đột ngột cười phá lên :

- Dân bánh chưng đất , bát méo hay dân nhãn lồng bổ ngập dao phay đấy ? Nhãn lồng hả .Cậu đã được nghe lính chiến trường nói gì về quê mình chưa?

Anh nói ngân nga như hát chèo :

- Hà chuồn , Nam lủi , Thái Bình bay. Hải Hưng anh dũng trốn ban ngày... Ha ha .

- Câu ca này nói về chuyện gì mà vần thế nhỉ ? Hắn háo hức hỏi .

Hai lái xe cười sằng sặc :

- Đúng là lính mới tò te .Theo cậu , chuồn, lủi bay, trốn là nói về hiện tượng gì ? Đào ngũ hiểu chưa. Các chú lính nhà ta vào chiến trường bị bom Mỹ đánh phủ đầu, sợ quá mới đánh bài chuồn về quê hương chứ còn gì nữa .

Lái chính nghiêng cái mũ sắt về phía hắn :

- Này , hỏi thật . Có sợ không hả ?

Hắn hơi ngơ ngác :

-Sợ gì cơ ? Có gì mà phải sợ chứ ?

-Ừ, lát nữa qua trọng điểm cậu sẽ biết thế nào là sợ . Cậu chưa được nếm mùi trọng điểm bao giờ phải không? Lần đầu anh nào chả sợ són dái, khối anh chả sợ đái ra quần. Lính ta gọi thế là "vãi linh hồn " ra ...

Lính mới bắt đầu cảm thấy lo sợ thật sự. Các ông cựu binh lái xe chẳng trêu hay dọa anh đâu . Họ nói thật đấy. Hắn cố nén nỗi lo lắng :

-- Vậy lúc nó đánh trúng đội hình thì mình phải làm sao các anh ? Hắn cố gắng học hỏi kinh nghiệm chiến trường từ những ông thầy đầu tiên này .

-Chạy . Phải chạy thục mạng. Bằng mọi cách phải thoát li nhanh khỏi trọng điểm chứ còn thế nào .Chạy thoát được cả người cả xe cả hàng là tốt nhất, còn nếu không thì phải bỏ của chạy lấy người đã. Tớ bảo thật,nếu bị đánh trúng đội hình thì cậu phải bám chặt lấy chúng tớ mà chạy như kiểu bám thắt lưng địch ấy . Nhớ chưa ? Lớ ngớ là thằng Mỹ nó xin cái gáo ngay. Không đùa với chúng nó được đâu. Vớ vẩn là mất xác như bỡn ấy .

- Nhưng... nhưng số thuốc và dụng cụ y tế lớn như thế này, mình mà bỏ chạy thì ai sẽ phải chịu trách nhiệm đây ?

- Cứ yên tâm , còn người là còn của. Các đơn vị công binh vẫn theo dõi chặt chẽ chúng mình trên từng cây số dưới sự chỉ huy của cả binh trạm. Đừng lo.

Chiếc xe gầm gừ rồi chồm lên như một con mãnh thú. Anh chiến sỹ trẻ bị hất tung lên nhấp nhổm theo nhịp xóc.Hai tay nắm chặt tay vịn trong buồng lái, hai mắt căng ra nhìn về phía trước. Đoàn xe đang lắc lư như lên đồng trên con đường lầm bụi. Tuy vậy hắn cũng quen dần và thấy mình như trôi đi trong mơ màng huyền ảo của đêm trăng xanh giữa rừng đại ngàn. Loáng thoáng kỷ niệm về những ngày thơ ấu, ngày đi học, ngày đầu vào lính cứ trôi qua như một cuốn phim chầm chậm đều đều. Bất giác hắn khẽ thở dài, mắt vẫn mở thao láo mà đầu óc đã mịt mù đâu đâu . Hắn như mê đi , chập chờn rồi ngủ thiếp lúc nào không biết...

Chiếc xe bỗng khựng lại làm hắn giật mình choàng tỉnh. Tiếng máy rung lên bần bật như con thú nghẹn thở, nấc lên rồi rên sằng sặc . Vừa kịp nhận ra những tia chớp xanh lè nhằng nhịt đằng trước mũi xe đã nghe tiếng rốc két nổ chát chúa và luồng khói đắng ngắt xộc vào buồng lái. Người lái xe khản giọng hét lên :

- Đường bị trúng bom rồi !

Cả hai mở tung cánh cửa buồng lái kéo hắn ào xuống đường. Hắn ngã lộn xuống, người ngập trong bụi đường và đất cát như bị xay nhuyễn. Ngóc được đầu dậy thì không còn thấy hai lái xe đâu nữa, chỉ thấy tiếng máy bay gào rú điên cuồng nhào xuống cắt bom. Tiếng bom rít lên . Cánh rừng lúc nãy im ắng huyền ảo bao nhiêu thì bây giờ rung lên bần bật. Hắn sợ hãi lao vội vào gầm xe, bò lổm ngổm rồi nằm ép vào hai lốp xe phía đuôi, hai tay bịt chặt tai. Lúc đó mới thấy toàn thân mình rung lên cùng mặt đất. Tiếng nổ chỉ nghe âm âm bình bịch. Mùi khói với vị đắng diêm sinh xộc vào mồm mũi mắt cay xè. Tiếng bom vừa dứt hắn chợt nghe vọng tiếng gọi phía trước :

- Đồng chí gì quân y ơi. Còn sống không?

Hắn cuống cuồng gào lên như sắp chết đuối vớ được cọc :

- Còn. Tôi đang ở trong gầm xe .

- Ra ngay nhanh lên.. Nó sắp quay lại bây giờ. Chạy ra phía bên trái đường này .

Hắn lổm ngổm bò ra khỏi gầm xe rồi lao nhanh ra ven đường phía trước bằng một sự nhanh nhẹn chưa từng thấy.Một tia sáng đèn pin nhỏ bằng hạt đỗ vừa lóe lên làm hắn vội vàng nhao tới và rơi tuột vào một căn hầm chữ A. Hai lái xe lôi hắn vào trong, sờ nắn khắp người hắn giọng hổn hển : - Có bị thương ở đâu không ? Không hả?May đấy.Mà sao cậu ngu thế? Nó đánh là diệt bắng được xe hàng mà cậu chui vào gầm xe để mà chết cháy cùng nó à ? Nó mà đánh trúng xe thì cậu tan xác còn gì. Thôi đã vào đến đây thì yên tâm rồi . Không chết được nữa đâu .

Một loạt bom nữa rung chuyển làm căn hầm cũng như chao đảo .

- Mẹ kiếp , đánh kiểu gì mà dữ vậy ? Lái phụ vừa bịt hai tai vừa chửi đổng - Ối dào, Chết thế đéo nào được các ông mày .- Buông hai tay ra khỏi tai anh chàng cười làm khuôn mặt nhem nhuốc nhóe ra hàm răng trắng lóa do ánh sáng của những đám cháy rừng rực .- Này anh bạn lính mới, hãy nhớ lấy điều này. Máy bay Mỹ nó có săn đuổi mình thì bắn chưa chắc đã trúng. Trúng chưa chắc đã bị thương. Bị thương chưa chắc đã chết . Mà có chết cũng chưa chắc đã hết chuyện đâu nhé .

Dừng lại nghe ngóng một chút rồi anh chàng lại nổ tiếp ròn rã :

- Bọn mình đêm nào chả đối mặt với chúng nó vài lần . Ngại nhất là cái thằng OV10 săn lùng dai như đỉa đói, nó mà chỉ điểm cho thằng C130 thì thôi rồi . Nó bắn đạn hồng ngoại tắc bùm là xong đời, thế nào cũng trúng thùng xe và khi ấy thùng xăng ở gầm xe sẽ phát nổ bốc cháy dữ dội. Bọn mình gọi nó là thằng "xin thùng" là vì vậy...

Hắn bỗng rùng mình. Lúc nãy mà nó bắn trúng xe là mình toi rồi. Ừ đúng thật, mày bắn chưa chắc đã trúng .

- Này anh bạn. cậu tên gì nhỉ ?Tí nữa thì làm cuộc chia tay vĩnh biệt mùa khô mà không kịp biết tên nhau . Lái chính lên tiếng hỏi .

- Mình là Tâm, lính quân y. Mình về nhận công tác tại đội điều trị tiền phương của binh trạm 32.

- Thì bọn này cũng lính 32 đây mà . Đại đội 9 tiểu đoàn 102 anh hùng nhé. Mình là Tiến , còn thằng này là Toàn. Vậy là ba Tê nhớ nhé .

Tiến nhoài người ra cửa hầm ngửa cổ quan sát bầu trời rồi kéo hai bạn nhao ra vừa chạy vừa hét :

- Biến nhanh ! Nó sắp quay lại đấy !

Nhoáng cái hai lái xe như biến mất. Hắn nhoài ra cửa hầm lúng túng rút từng bước chân ra khỏi bụi lầm sụt đến đầu gối thì phía trước chiếc xe đã rú lên và lao nhanh trong đêm. Hắn ì ạch chạy theo vài bước rồi dừng lại lắc đầu vô vọng. Chiếc xe đang cố gắng thoát li nhanh khỏi trọng điểm Nó chỉ cần chạy vài trăm mét nữa lọt vào khu rừng rậm là sẽ thoát thân .Hắn lo lắng quay lại căn hầm chữ A vắng lặng chỉ còn cái nóc nhọn hơi nhô lên . Chui vào hầm rồi lại thò đầu ra nhìn theo chiếc xe chỉ còn nhỏ như bao diêm lắc lư như điên dại trên miệng những hố bom nằm phơi ra dưới ánh trăng đầu tháng . Chiếc xe mà chạy thoát thế nào Tiến và Toàn chẳng quay lại đây tìm mình. Tuy vậy hắn vẫn hoang mang sợ hãi khi chợt nhận ra sự cô đơn đang tràn ngập trong lòng mình

Hắn chưa kịp hết lo sợ thì đã thấy tiếng máy bay OV10 rền rĩ trên bầu trời. Khắp trọng điểm bỗng nhiên sáng rực lên như ban ngày dưới ánh pháo sáng đèn dù. Những đường đạn xanh lè song song cắm phầm phập xuống mặt đường đầy những hố bom nơi chiếc xe sắp sửa chạy thoát. Tiếng nổ đanh , chát chúa khô khan đầy vẻ đe dọa. Hắn cảm thấy mình bơ vơ , hoảng hốt thật sự . Cách căn hầm đã khá xa chiếc xe chỉ còn như một chấm nhỏ di chuyển dường như quá chậm chạp so với những tốp phản lực đang ào ào lao tới .. Những loạt bom sáng lòa rung chuyển và khi lớp khói bom vừa tan thì hắn đã thấy chiếc xe bị lật ngửa và đang bùng bùng cháy rừng rực . Một loạt bom nữa rung lên rất gần khiến hắn phải tụt sâu vào trong hầm. Chợt thấy như mình bị một cú đấm rất mạnh vào ngực choáng váng làm hắn ngã ngồi phệt xuống căn hầm đất lạnh, mắt nổ đom đóm xanh đỏ, căn hầm như chao đảo rung rinh, hắn nôn khan rồi nằm vật xuống nền đất lạnh. Hắn như bị hẫng đi và rơi vào một cái hố sâu thăm thẳm. Không gian như bị bị chìm đi chết lặng ...

- II

Tỉnh dậy, đầu óc choáng váng, miệng đắng mắt hoa, người đau như dần. Phải một lát sau mới hiểu rằng mình đang nằm trên nền đất lạnh của căn hầm .Hầm đã sập phía cửa sau do sức ép của bom và mình bị ngất đi cũng là do sức ép ghê gớm ấy. Ánh nắng chói chang yên tĩnh dọi qua cửa hầm xiêu vẹo méo mó. Trời đã về chiều . Lạ nhỉ , ngất đi từ đêm tới giờ mà vẫn còn sống lại được thì cũng lạ thật . Khắp người quần áo rách tơi tả như tầu chuối sau bão, chỉ quần áo lót còn lành lặn . Bò ra khỏi hầm, đưa mắt nhìn con đường lầm bụi lười nhác uể oải phơi trong nắng chiều rồi lượn lờ giữa những hàng cây trơ trụi cháy đen . Lê bước thập thõm về phía chiếc xe bị đánh cháy. Xe vẫn nằm ngửa tênh hênh trơ cái khung sắt và những bánh xe cháy dở chổng vó lên trời. Mùi cháy khét lẹt . Không còn chút dấu vết nào của những kiện hàng . Chả lẽ bốn tấn hàng đều bị tiêu hủy nhẵn nhụi ?Làn khói mong manh lơ lững hờ hững bay trong nắng chiều như chưa hề xảy ra chuyện gì. Các anh lái xe đâu cả rồi ? Ba T mà chỉ còn mỗi mình bơ vơ thế này ? Có lẽ hai cựu binh thừa khôn ngoan, thừa kinh nghiệm để thoát khỏi chiếc xe đã bị thiêu rụi .Sao không đi tìm mình nhỉ ? Nhưng lỡ họ bị trúng bom đạn thì sao? Lái xe cũng có thể hy sinh ;lắm chứ .Nếu có làm sao cũng phải còn dấu vết gì chứ . Gã lính trẻ đưa mắt nhìn nhanh những con đường từ nhiều ngả hợp vào rồi lại chia ra như trận đồ bát quái mà hoang mang . Sẽ phải đi theo ngả nào, lối nào, hướng nào bây giờ ? Đường về binh trạm còn bao xa?

Chợt nhớ sau bữa cơm chiều qua ở trạm khách trước giờ xuất kích chưa được chút gì vào bụng. Quái , không đói chỉ thấy bụng dạ cồn cào. Chỉ thấy lo lắng mà chưa biết phải làm gì. Núi rừng vẫn yên tĩnh lạ lùng. Vẳng trong chiều vàng bỗng rộ lên tiếng chim kêu khoan nhặt não nùng . " Bắt - cô - trói - cột ...". Ai đã đặt tên cho loài chim rừng nghe não nuột hoàn cảnh đến vậy ? Rợn người . Lạnh toát cả sống lưng...

Quê hắn ở trung tâm châu thổ sông Hồng, không rừng núi. Một gò đất cao cũng chẳng có. Có chăng chỉ là hình ảnh những con đê ôm lấy dòng sông Hồng, sông Luộc đỏ ngầu phù sa , thế mà bỗng dưng hắn lại bơ vơ lạc lõng chốn núi cao rừng thẳm hoang vắng toàn những đe dọa chết chóc . Không , không thể chết ở đây được. Vẫn cần phải sống chứ. Vào chiến trường mình đã làm được gì đâu ? Vẫn còn trẻ mà. Tự trấn an rồi cố gắng bình tĩnh tìm lối thoát .Không thể cứ lội bộ mãi trên đường tuyến lầm bụi được vì rất khó đi và nguy hiểm nữa . Quanh đây thế nào chả có đơn vị bộ đội nhưng rừng núi bao la mịt mùng thế này biết tìm ở đâu bây giờ ? Tuyệt vọng đưa mắt soi vào hai bên đường tuyến thì phát hiện cách đường vài mét có một đường dây điện thoại mắc trên những con sứ đóng vào những thân cây rừng .Lần theo những đường dây này nhất định sẽ phải đến một đơn vị nào đó. Cứ thế đã rồi sau tính tiếp.

Thất thểu bám theo con đường mòn dây điện thoại lần đi. Hơn một tiếng sau hắn lọt vào một khu rừng già um tùm dây leo chằng chịt. Những gốc cây săng lẻ phình to xòe ra rất nhiều rễ nổi lên thành những bạnh gỗ nhoai ra như móng vuốt các loài thú tiền sử . Tối ập xuống rừng rất nhanh, những cơn gió ào qua làm những vòm lá loang loáng ánh trăng đầu tháng. Ngồi xuống dựa vào một gốc cây cổ thụ, ngửa mặt nhìn những vòm rừng dần xẫm lại . Nghỉ lại đây thôi, sáng mai đi tiếp chứ rừng tối thế này biết đường nào mà đi. Rừng già thế này có thú dưc không nhỉ ? Hổ báo , chó sói mà thấy mình mệt mỏi gục ngủ ở đây thì ... Là một thằng gan lì cóc tía, không sợ người, không sợ ma, nhưng thú dữ thì... Hắn đứng dậy vươn vai làm vài động tác thư giãn rồi bám vào những dây leo chằng chịt mà leo lên . Được vài mét thấy dây đan vào nhau như một chiếc võng liền chui vào ngồi thu lu như một con thú hoang mắc bẫy. Giấc ngủ đến rất nhanh vì mệt vì đói và cả vì sợ nữa ...

Tiếng vượn hú vang động cả khu rừng làm hắn bừng tỉnh.Tụt xuống gốc cây lúc trời vừa hửng sáng. Khát khô họng và đói lả . Tiếc hùi hụi mấy phong lương khô để trong ba lô bay theo chiếc xe bị đánh cháy đêm trước.Ăn gì để sống được đây? Rừng già toàn cổ thụ và dây leo chả có gì nhét được vào mồm. Chả đào đâu ra nước uống. Đưa mắt soi vào đám cây lúp xúp dưới tán rừng thầm ao ước "giá có quả gì ăn được nhỉ ". Tuyệt vọng ngồi bệt xuống đám lá khô cong queo trên nền đát rừng hơi âm ẩm. Khát quá. Quỳ lên đưa tay gạt đám lá khô rồi úp mặt xuống nền đất ẩm hít lấy hít để cũng thấy dễ chịu hẳn. Ngẩng lên hắn bỗng sáng mắt phát hiện ra một cây nhỏ thâm thấp, cành xòe ra thành những tán tròn quanh thân cây, lá xanh biếc và ở đầu cành là những búp non màu tím nhạt. Thoáng trong đầu rất nhanh"Sao cành nó lại chĩa ngang ra thế nhỉ ? ". Những kiến thức về Dược liệu lướt qua, tên các loại cây thuốc, họ của các loài thực vật... Chịu, không thể tìm thấy loại cây nào như thế này trong sách vở nhưng cái kiểu cành mọc ngang ra như thế này gây ấn tượng rất mạnh . Xem nào...Ngang, ngang ngạnh, ương bướng ... Thì đó là bản tính của hắn từ bé rồi . Ở nhà thường xuyên bị mắng " ngang như cành bứa mà . A, đây rồi, đúng là ngang cành bứa. Cây bứa vẫn dùng lá để nấu canh chua đây ..Những bữa trên đường giao liên bộ đến trạm nghỉ thường được chén món canh chua nấu thịt hộp mùi vị rất khó quên . Hắn bò lại phía cây bứa non, ngắt một búp lá đưa lên miệng nhấm thử thấy chua chua lờ lợ . Đích thị là bứa rồi ! Thế là đưa tay bứt vội những nắm búp non nhét vào mồm nhai trệu trạo . Nước miếng ứa ra hòa với vị chua thanh khiết thấy tỉnh táo hẳn. Nhá mãi , nhá mãi đến lúc thấy bụng réo lên sôi ong óc, ruột xót như bào, mới nằm vật ra, ứa nước mắt rồi ngước nhìn những tia nắng đầu tiên xòe ra như những chiếc nan quạt xuyên thủng vòm là đen dầy như nhảy múa rung rinh. Ý nghĩ về sự sống lại bừng lên trong đầu. Không , không được phép tuyệt vọng. Vừa thoát chết trên trọng điểm mịt mù bom đạn vẫn còn là điều may mắn lắm rồi .Đâu đây xa gần chắc vẫn còn đồng đội. Trên cao vẫn còn những đường dây điện thoại dăng mắc theo con đường mòn. Văng vẳng , dề dà,rền rĩ , rên rỉ là tiếng OV10 tuần tiễu sớm trên bầu trời. Như thế nhất thiết dưới mặt đất phải có sự hoạt động của bộ đội mình chứ ... Giá mà gặp được bất cứ một anh bộ đội nào ở đây nhỉ ? Nghĩ vậy hắn đứng dậy lại lần theo đường dây điện thoại mà đi. Cắn răng lê từng bước , từng bước , đi mãi , đi mãi. Còn sống còn phải đi, phải tìm bằng được đường về đơn vị. Đầu váng mắt hoa vẫn quyết không dừng lại. Không cho những ý nghĩ mệt mỏi xâm chiếm...Đơn vị mình phải tìm về là gì nhỉ ? Xem nào , hình như là Binh trạm 32, Binh trạm vạn tấn, Binh trạm cửa khẩu có rất nhiều đơn vị anh hùng, rất nhiều anh hùng lái xe, công binh...Vừa đi vừa suy nghĩ chợt thấy trên đầu quang lâng, nắng chói chang rồi trước mắt lại thấy con đường ô tô lầy bụi phơi ra trong nắng sớm. Trời ơi ! Thế là mình quay lại trọng điểm mất rồi. Hắn khẽ kêu lên nghẹn ngào. Thì ra sáng nay không còn phân biệt được hướng đi chiều tối hôm qua nên cứ thế mà lao trở lại. Đã bao giờ mình ở rừng đâu ? Đã bao giờ mình đi rừng đâu . Hoảng hốt quay đầu và cố co cẳng chạy miết mặc cho những cây chó đẻ xanh tốt hai bên đường ngả nghiêng quất vào mặt, có lúc làm hắn ngã nhoài đau đớn. Lồm cồm bò dậy chạy tiếp. Không biết sức mạnh nào khiến hắn có thể chạy được thế nữa . Trở lại đến khu rừng già lại cố gắng bám theo đường mòn dây điện thoại mà đi mãi. Khi chiều tố đổ ập xuống thì không còn sức để mà chạy nữa. Đành chầm chậm lê từng bước, từng bước một, người mỏi rã rời, đầu óc quay cuồng, choáng váng, mặt mày xây xẩm... Chóng mặt quá vội từ từ ngồi xuống rồi nằm vật ra. Chỉ muốn nhắm mắt lại mà ngủ nhưng vẫn cố gắng giữ nhịp thở đều đều. Không thể nằm đây được. Nằm đây là mãi mãi không dậy được, là sẽ nằm lại chỗ này mãi mãi... Hắn lăn mình nằm xấp xuống bò nhoài như đứa trẻ, như tập lăn lê bò toài mà nhích lên từng tí một. Chỉ muốn òa lên khóc mà đôi mắt vẫn khô khan ráo hoảnh. Phía trước có một ụ mối nổi lên kia rồi . Phải cố bò tới đó rồi cố gắng bám vào cái ụ mà ngồi lên , dựa lưng vào đấy mà thở . Những ngày đi dã ngoại bọn sinh viên đã được hướng dẫn thực tập đào lấy những thân tổ vàng óng trong những ụ mối như thế này rửa sạch phơi khô , sao vàng , sắc đặc thêm si rô điều chế một loại thuốc chống sốt rét có tên là ptio K6 để thay thế các loại Quinine rất có hiệu quả . Bây giờ chả lẽ sẽ chết đói , chết khát vì lạc rừng bên cái ụ mối này sao ? Khẽ rùng mình khi hình dung nếu mình chết sẽ có hàng trăm hàng nghìn con mối rào rào xúm đến mà xâu xé xơi hết cả thịt cả xương rồi lại đùn lên ở đây một đống mối to đùng nữa. Biết đâu một ngày nào đó cái ổ mối này lại được bào chế thành Ptio K6 thì sao ? Ôi chao,thân xác và linh hồn con người lại có thể trở thành một loại thuốc trị sốt rét sao ?Từ từ nhắm mắt lại rồi lại mở choàng mắt ra. Không được ngủ, ngủ là sẽ không bao giờ dậy được nữa đâu . Ngủ là sẽ chết ngáy bên cái ụ mối này. Chết ở đây thì sẽ chẳng còn ai biết đến , chẳng còn ai khóc thương mày đâu .

- III

Đang ngồi gà gật nửa tỉnh nửa mê bên ụ mối , hắn bỗng choàng dậy vểnh tai nghe ngóng tiếng gió rừng lào xào. Loáng thoáng hình như có tiếng người... Không phải tiếng thú rừng, tiếng thú sao to nhỏ tha thiết như vậy được chứ .Tiếng người ư ? Ảo giác chăng? Căng tai nghe ngóng để không tin mình đang mắc chứng ảo giác của những người lạc trên sa mạc. Áp tai xuống đất nghe cho rõ hơn cái tia hy vọng mong manh ấy . Rõ ràng là phía trước có tiếng người ở rất xa ... Như được tiếp thêm sức mạnh vùng dậy. Cố sức bò lên phía trước, cái nơi đang phát ra tiếng lào xào hy vọng . Hình như có ánh đèn le lói thật. Đưa tay dụi mắt , khẽ nấc lên rồi bò tiếp. Bây giờ thì không thể nhầm được nữa rồi. Sống rồi .Nhất định sống rồi .Gã trai ngoài hai mươi tuổi trong hắn vùng dậy. Tiếng người nghe càng rõ hơn dù thỉnh thoảng bị ngắt quãng :

- A lô, a lô,.. Lạng Sơn gọi . Yên Bái nghe rõ trả lời ...

Gã lính trẻ ngẩn tò te không hiểu gì cả. Sao lại Lạng Sơn Yên Bái ở đây là thế nào nhỉ? Đó là những tỉnh miền Bắc xa tít tắp cơ mà .

- I tờ... Em bé ... Phai pho ...

Trước mắt hiện ra một căn hầm hộp vuông vắn, rộng rãi có bậc lên xuống ghép bằng những mảnh lồ ô .Ánh đèn vàng vọt chứa chan hy vọng từ cửa hầm hắt ra một khoảng nhỏ. Bám theo vách hầm lần xuống từng bước hắn nhìn thấy một người lính đang ngồi trước chiếc bàn tre cắm cúi , hí hoáy ghi chép gì đó. Bên cạnh là một chiếc điện thoại, một chiếc mũ sắt và một chiếc đèn bão ánh sáng vàng vọt. Người lính vẫn tập trung ghi chép không hay biết sự có mặt của hắn. Dựa lưng vào vách hầm lạnh ngắt, nín thở rụt rè lên tiếng :

-Anh ơi...

Chỉ nghe đến roạt một tiếng đã thấy trước mặt một họng súng AK đen ngòm lạnh lùng và đôi mắt người lính cũng đen thăm thẳm như hai họng súng :

- Đứng im ! Giơ tay lên !

Giọng người lính quyết liệt , dữ dằn vừa hoảng hốt vì tình huống bất ngờ. Hắn run lẩy bẩy đưa hai tay lên , phần vì xúc động , phần vì sợ :

- Đừng bắn... Em là bộ đội mình đây mà...

Người lính đưa mắt quan sát rất nhanh con người hốc hác, rách rưới như bù nhìn rơm trước mặt mình. Vẫn không hạ súng xuống hỏi gọn lỏn :

- Ở đâu đến ? Đào ngũ hả ? B quay hay lính Khe Sanh ?

Hắn nói như hụt hơi :

- Em ... em từ ngoài Bắc mới vào .

- Ở đơn vị nào ?

- Em ở Đội điều trị của mặt trận ở Binh trạm 32 .

Người chiến sỹ hạ súng xuống giọng vẫn cộc lốc :

- Lính quân y hả ? Sao lại đến nỗi này ? Trông không khác gì tên thám báo hay bọn lính Bquay, lính Khe Sanh đào lạc ngũ.

Gã mếu máo :

- Đoàn xe chở đội điều trị về 32 khéo bị đánh cháy hết trên trọng điểm rồi anh ơi . Xe em chạy hộ tống sau cùng bị cháy hết hàng và xe rồi .

Giọng người lính vẫn lành lạnh thiếu âm sắc :

- Cháy một xe thôi. Người và hàng đã tập kết về địa điểm an toàn cả. Thế cũng còn là may. Ngồi xuống đây. Tên là gì để tôi còn báo cáo về trực chỉ huy Binh trạm.

- Em là Tâm . Vũ Chính Tâm. Số hiệu đi B là 2424. Anh có thể giúp em trở về binh trạm không ạ ?

Người lính ghi tên hắn vào sổ. Ngẩng lên nhìn giọng đã bớt căng thẳng :

-Xe bị đánh cháy từ đêm hôm kia, sao hôm nay mới mò đến đây?Anh đã ở đâu từ khi xe bị đánh cháy trên trọng điểm ?

- Khi xe cố thoát li nhanh khỏi trọng điểm, em phải ở lại trong hầm vì không theo kịp các anh ấy . Khi xe bị đánh cháy, em bị sức ép ngất đi trong hầm. Hôm sau tỉnh dậy, cố gắng bám theo đường dây thông tin để tìm về đơn vị rồi bị lạc lung tung trong rừng. Anh cố gắng giúp em về đơn vị với .

Lần đầu thấy anh lính mỉm cười. Hóa ra anh ấy còn trẻ hơn hắn tưởng. Có lẽ chỉ hơn hắn hai ba tuổi là cùng.

- Cậu thông minh đấy. Biết theo đường dây thông tin mà đi chứ cứ lớ ngớ ngoài đường tuyến không bị thằng OV10 phát hiện thì cũng dẫm phải mìn lá như bỡn. Bây giờ cứ ở đây với mình. Đây cũng là đất 32 rồi. Bọn mình là đại đội một của tiểu đoàn 31 công binh. Phía sau hầm có lối xuống suối, cậu xuống rửa mặt mũi chân tay rồi cởi bỏ bộ quần áo gớm ghiếc này ra. Chắc cậu đang đói phải không ? Đợi mình một lát .

Anh cúi xuống gầm bàn lôi ra một thùng sữa bột, lấy thìa xúc vào chiếc bát sắt, thêm thìa đường rồi rót nước nóng trong bi đông khuấy đều. Anh đưa cho hắn bát sữa còn nóng hổi .

- Uống đi . Uống từ từ thôi. Trong khi cậu uống tớ gọi điện về binh trạm báo cáo

Anh quay máy sòng sọc rồi cầm lấy ống nói :

- A lô , tổng đài đấy phải không? Cho tôi làm việc với A4. Có báo cáo khẩn cấp về tình hình thương binh trên trọng điểm . A4 đáy phải không ạ? Tôi Lâm gọi về từ Lạng Sơn đây ạ . Vâng, báo cáo thủ trưởng , có một chiến sỹ quân y đang ở trong hầm trực chiến đơn vị tôi đây ạ .Anh ấy là người trên chiếc xe chạy cuối bị đánh cháy đấy ạ. Anh ấy bị ngất do sức ép bom trong hầm bên đường tuyến . Hôm qua tỉnh dậy rồi bị lạc rừng lung tung cho đến giờ . Quần áo rách tướp hết cả. Mặt mũi thì hốc hác như lính B quay hay Khe Sanh . Vâng thủ trưởng cầm máy ạ .

Anh lính quay sang nháy mắt :

-Này, cậu gặp thủ trưởng quân y Binh trạm đi .

Hắn buông bát sữa uống dở xuống, vồ lấy ống nói áp chặt vào tai, mắt sáng lên . Một tay đưa lên chặn vào ngực trái. Từ đâu đó xa lắm vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên :

- A lô , đồng chí là Tâm phải không ? Mình là Phạm Văn Bạn , chủ nhiệm quân y binh trạm đây . Chúc mừng cậu đã trở về nhé . Anh em ở đội điều tri đã tập kết về địa điểm an toàn cả. Cậu cao số đấy. Cách binh trạm không xa nữa đâu, khoảng trên 30 cây số nữa thôi . Ừ, bây giờ thế này nhé. Cậu đang nghỉ ở hầm chỉ huy của đại đội công binh anh hùng đấy. Người đang ngồi với cậu là trung úy , đại đội trưởng Hoàng Lâm cũng sẽ trở thành anh hùng vào cuối mùa khô này đấy .Cứ yên tâm nghỉ ngơi nhé. Lúc nào khỏe các đồng chí ấy sẽ dẫn ra kiểm tra số hàng quân y thu hồi được trên chiếc xe bị đánh cháy. Các đồng chí ấy phải giành giật cả đêm với bọn máy bay Mỹ mới cứu được số hàng còn lại đem giấu kín trong rừng . Cậu đánh giá sơ bộ số hàng còn thu hồi được rồi báo cáo về đây. Chú ý quan tâm mấy bộ đại phẫu và trung phẫu nhé. Quý lắm đấy . Sống còn đấy . Bọn mình sẽ xin kế hoạch cho xe chở hàng và đón cậu về luôn thể. Cố gắng ăn uống phục hồi sức khỏe cho tốt. Không lo , mình sẽ đề nghị hậu cần đơn vị cấp phát lại quan tư trang cho cậu. Thiếu gì về binh trạm cấp tiếp. Cần gì cụ thể cứ nói các đồng chí ấy giúp đỡ. Thế nhé . Chúc cậu mau khỏe và nhanh trở về. Mọi người sẽ rất mừng khi biết cậu còn sống đấy . Cố gắng nhé .

Buông máy nằm phịch xuống giường hắn thở thật sâu rồi lại ngồi dậy uống nốt bát sữa nóng . Tỉnh táo hẳn ra . Anh cán bộ đại đội này còn khá trẻ lại đẹp trai nữa. Người đã cứu sống hắn, đã cho hắn thoát khỏi nỗi sợ hãi, những phút cô đơn nơi rừng sâu núi thẳm. Bỗng thấy ngượng ngùng xấu hổ về những giây phút yếu đuối đã qua. Hai ngày hai đêm sống trong hoang mang sợ hãi tuyệt vọng và bị ám ảnh bởi cái chết. Chỉ mong muốn đơn giản là kiếm được cái gì ăn để sống. Thế mà anh ấy đã bao nhiêu năm tháng , bao nhiêu ngày đêm bám trụ kiên cường chỉ huy cả một cung đường chiến tranh gian khổ ác liệt nhất trên dãy Trường Sơn. Hắn úp mặt vào lòng bàn tay, hai vai rung lên.

Bàn tay ấm áp người đại đội trưởng đặt lên vai hắn :

-Cậu vừa trải qua những ngày khủng khiếp... Mọi việc đã qua rồi. Bình tĩnh lại đi. Cởi bộ quần áo rách này ra rồi tạm ngủ đi đã . Mọi việc để mai hãy hay .

Hắn ngoan ngoãn cởi bỏ bộ quần áo rách bươm bê bết đất đỏ quạch, nằm xuống kéo chăn chùm kín đầu chìm nhanh vào giấc ngủ mê mệt .

Một đêm ngủ say như chết . Bát sữa nóng và nhất là tình đồng đội , tình người như một liều thuốc tăng lực làm hắn tỉnh hẳn. Thức dậy đầu vẫn còn chuếnh choáng bồng bềnh như đang trong cơn say. Không thấy đại đội trưởng Lâm đâu

- IV

. Nhỏm dậy với bi đông nước ngửa cổ làm một hơi thấy dễ chịu hẳn . Ngồi thừ ra một lúc. Ôi, thế là mình đã trở thành người lính Trường Sơn thực thụ rồi còn gì. Cũng chẳng còn ý thức được mình đang là một sỹ quan quân y nữa. Chỉ là một người lính trận mạc vừa sống sót . Vậy thôi ..Vươn vai đứng dậy rồi từ từ ra khỏi hầm hít lấy hít để không khí dìu dịu ngai ngái của hương rừng buổi sớm . Từ phía sau căn hầm, Lâm khăn mặt vắt vai, tay cầm bàn chải đi lên .

- Đã dậy rồi hả ?Đỡ mệt chưa? Đợi đấy mình lấy khăn mặt , bàn chải đánh răng cho mà làm vệ sinh buổi sáng. Đã nói quản lý cấp tạm quần áo , quân tư trang mới rồi đấy . Tranh thủ xuống suối mà tắm rửa rồi nhanh về mà ăn sáng . Nhà bếp đã làm một nồi cháo gà bồi dưỡng cho cả đơn vị sau những đêm trực chiến vất vả và cả để mừng cậu đã sống sót trở về nữa . Này, có lẽ mình hơn tuổi bạn nhưng cứ coi nhau như bạn cho gần gũi nhé .

Hắn đứng sững trợn tròn mắt ngạc nhiên :

- Cháo gà ạ ? Làm sao giữa cái túi bom này lại có cháo gà được ? Mà lại cho cả đơn vị ăn. Đại đội trưởng có đùa không đấy ?

Lâm cười hồn nhiên:

- Cậu nghĩ bọn mình ở đây chỉ có bom đạn, bụi đường , sốt rét và ý chí sắt thép thôi chứ gì ? Nên nhớ việc thông đường mở tuyến, cứu xe , cứu hàng đảm bảo cho những chuyến hàng ra mặt trận là cực kỳ nặng nề. Nếu không tổ chức hậu cần tại chỗ thật tốt sẽ không thể đảm bảo sức khỏe mà hoàn thành nhiệm vụ được đâu. Bọn mình trồng rau xanh đủ ăn, nuôi lợn để thỉnh thoảng còn có thịt cải thiện bữa ăn, gà thì trung đội nào cũng nuôi hàng đàn. Ở hậu phương các cậu không thể hình dung ra cuộc sống ở đây đâu .

Thế đấy, cuộc đời cứ như giấc mơ . Vừa mới hôm qua còn đang hoang mang lo lắng sợ khó mà sống sót vì bom đạn, vì lạc rừng, vì đói khát, sợ sẽ chết trong hoang vắng cô đơn mà không ai biết đến ...Thế mà chỉ trong một khoảnh khắc được sống lại , rồi lại còn bát sữa nóng nhớ đời, còn cháo gà, còn quần áo mới tinh và hơn bao giờ hết cảm giác được sống an toàn , được yêu thương tràn ngập trong lòng. Những người đồng đội, những người bạn Trường Sơn mới đáng quý làm sao .Mình yêu Trường Sơn biết bao và hiểu rằng từ đây cuộc đời mình sẽ mãi gắn bó với chiến trường này ...

Hắn khẽ lắc đầu để tin rằng mình đang sống trong một buổi sáng có thật chứ không phải trong mơ rồi lững thững ôm quần áo mới xuống suối...

Con suối nhỏ nước trong vắt, nhìn tận đáy. Ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua làn nước trong xanh làm những viên đá cuội dưới đáy cũng lấp lánh , óng ánh bảy sắc cầu vồng. Ào xuống lòng suối mát rượi đến tận gan ruột. Ngụp lặn , vò đầu rồi bơi thử vài vòng thấy sảng khoái hẳn. Dìm mình trong nước kỳ cọ cho đến đỏ mình rồi lại tiếp tục ngụp lặn .Lên bờ lau khô người rồi nghiêng đầu nhảy lò cò cho nước trong tai ra hết .

Súng sính trong bộ quân phục mới toanh còn" thơm mùi chính phủ " hắn tinh tươm như một chàng lính trẻ. Ngượng nghịu đến nhà ăn làm quen với mọi người. Họ xô đến bắt tay, ôm lấy hắn, vỗ vai làm hắn như người quan trọng lắm không bằng. Một gã gầy ngẳng , đen xạm vì sốt rét ôm chặt vai hắn rồi khẽ đẩy ra ngắm nghía :

- Xem nào , lính mới có khác. Ngon lắm. Hóa ra anh chàng này cũng thuộc loại thấp bé nhẹ cân nhỉ . Cũng vào loại gan lì tướng quân đây. Cậu có biết là vì cậu , chúng tớ đã phải vất vả suốt hai ngày trời lật tung những căn hàm bị vùi lấp bên đường tuyến để tìm cậu không hả ?

Hắn thầm cảm ơn những người bạn mới rồi xà vào bàn ăn húp cháo gà cùng mọi người. Hình như mình được ưu tiên đặc biệt hay sao ấy . Trong bát của mình những miếng thịt gà xé nhỏ có vẻ nhiều hơn của các bạn. Hơi cháo gà thơm ngon bay lên, hương vị ấm áp làm hắn rưng rưng, mắt cay cay .. Chầm chậm húp từng miếng cháo nóng. Tỉnh cả người. Cố làm ra vẻ tự nhiên hòa vào những câu chuyện vui của lính :

- Thánh thật. Mình phải chịu là các bạn quá giỏi . Phục các ngài thật đấy...

- Ối trời . Cậu nói hệt như mấy ông nhà báo ngoài Bắc mới vào ấy .. Chỉ đơn giản là con người phải biết cách thích nghi với hoàn cảnh nên phải cố gắng cải thiện nó. Cậu vào theo đường giao liên bộ qua 050 à ? Giỏi . Leo được qua Cổng Trời với dốc ba thang , dốc năm thang là thành người Trường Sơn được rồi. Lần đầu ngồi trên xe đã được bọn Mỹ hỏi thăm mà vẫn giữ được cái gáo là phúc to bằng cái đình rồi. Ngoài Bắc có chuyện gì vui kể chúng tớ nghe với .

Hắn tếu táo :

- Khi qua trạm giao liên cuối cùng trên đất Bắc ở Tuyên Hóa lính ta được các bọ các mạ thương lắm mà chúng mình còn thương các bọ các mạ hơn nên những gì nặng nề là trút hết lại cho . Chẳng còn biết đâu là bọ đâu là mạ vì đầu đều trọc lốc như nhau. Những cái đầu nhẵn thín cứ lắc nhìn bọn mình thương hại " các chú ai cũng được ăn ngon mặc đẹp như thế ni. Sướng thế các chú chết cũng đáng !" .

Cả nhà ăn ai cũng phì cười, có gã còn phì bắn cả cháo ra .

- Cậu cũng lém ra phết chứ nhỉ. Vậy mà suýt nữa được xơi kẹo đồng của đại đội trưởng. Anh Lâm bảo lúc ấy trông cậu gớm ghiếc lắm. Anh cứ nghĩ cậu là một tên thám báo rồi lại tưởng là ông đào ngũ , ông B quay hay là chú lính Khe Sanh.

Đào ngũ thì hắn hiểu, nhưng B quay với Khe Sanh là sao?

- Đúng là lính thư sinh . B quay là lính đi B rồi định trốn quay ra Bắc hiểu chửa ? "Nhấp nhô nhấp nhô một đoàn quân ra Bắc . Đồng bào thắc mắc sao các anh lại về... ? Rằng sốt rét chúng tôi mới về . Rằng đói quá chúng tôi mới về... Sợ chết chúng tôi mới về . " - Lính ta nhại bài " Giải phóng Điện biên " sao mà khéo thế chứ . - Còn cái biệt danh " lính Khe Sanh " là thế này. Sau chiến dịch Mậu thân 68, mặt trận bị vỡ. Bọn Mỹ kéo hàng rào điện tử Macnamara chặn hết đường rút của bộ đội ta qua sông Bến Hải. Bộ đội ta chỉ còn cách tháo chạy sang Lào qua ngả Lao Bảo. Đang vào mùa mưa nên dòng sông Sê pôn và Sê băng hiêng rộng mênh mông ào ào thác lũ . Lính ta loay hoay không sao vượt sông qua bờ bắc được nên từng tốp cứ lang thang phía bờ nam rồi lạc trong rừng đạp phải bom mìn bọn Mỹ rải đầy rừng , rồi sốt rét không có thuốc thang giữa mùa mưa, rồi đói khát nhiều người ngã gục giữa rừng sâu. Công binh 559 phải xục vào rừng mưa tìm kiếm được anh nào thì đưa về làm lính công binh nhưng được gắn với cái tên " lính Khe Sanh" nhưng chẳng anh hùng vẻ vang gì. Họ được coi là lính đào lạc ngũ . Số lạc trong rừng không tìm thấy chết bao nhiêu ở đâu không ai biết được. Đó là những cái chết rất thương tâm và không tăm tích .
Nói đến sự hy sinh hắn bỗng giật mình nhớ đến hai người lái xe trên chiếc xe bị đánh cháy :

- Các bạn có tin gì về hai người lái xe đi cùng với mình không ? Xe bị đánh cháy mà không biết họ có thoát được không? Họ là lính của C9 D102 anh hùng . Họ là Tiến và Toàn...

Đang ăn đại đội trưởng Lâm đặt bát cháo xuống, mắt đỏ hoe , giọng nghẹn ngào :

- Các anh ấy ... Các anh ấy đã hy sinh rồi ! Thân thể tan nát hết cả. Bọn mình phải gom từng mảng thi thể chia thành hai phần rồi gói lại đem chôn trong rừng.

Cả nhà ăn lặng hẳn đi , ai cũng rơm rớm nước mắt. Mấy người bỏ chạy ra khỏi nhà ăn ngồi thụp xuống ôm mặt khóc. Hắn gục mặt xuống bàn ăn khóc nức nở , nghẹn lời ngắt quãng :

- Các anh ấy... đã cứu sống mình trên trọng điểm. Nếu không có các anh ấy thì mình đã chết ngay từ loạt đạn đầu hoặc loạt bom thứ hai rồi. Cái thằng ấm ớ là mình lại không chết , mà nào mình đã làm được trò trống gì đâu ? Các bạn hãy cho mình mình đến viếng nơi chôn cất các anh ấy. Mình muốn tạ tội với các anh. Mình đã làm vướng chân các anh giữa khói lửa mịt mù. Phải tạ ơn cứu mạng của các anh ấy nữa.

- Cậu phải cố ăn cho lại sức đi đã. Lát nữa sẽ có người đưa cậu đi kiểm tra số hàng còn thu hồi được rồi sẽ sang thăm các anh ấy nhân thể . - Ngừng một lát Lâm như lưỡng lự điều gì, rồi cuối cùng anh cũng bật ra điều mà anh vẫn muốn dấu . - Thật ra... cậu... Cậu cũng đã là... liệt sỹ rồi . Sau khi tổ chức cứu hàng bọn mình đã làm công tác liệt sỹ với hai đồng chí lái xe .. Tham mưu trưởng binh trạm nhắc là trên xe có ba chiến sỹ và ra lệnh phải tìm bằng được xác cậu. Ở chỗ xe cháy không thấy có dấu vết gì của cậu. Bọn mình đã đào bới tất cả các hầm bị xập ven đường tuyến nhưng không tìm thấy cậu đành báo cáo có lẽ cậu bị trúng bom mất xác. Khi làm lễ truy điệu liệt sỹ đã đắp cho cậu một ngôi mộ tưởng niệm giữa hai ngôi của các anh ấy . Đã bắn thêm một loạt đạn tiễn đưa cậu theo nghi lễ .Lát nữa cậu cũng sẽ được đặt lên ngôi mộ của mình những bông hoa tưởng niệm mà viếng bản thân mình đấy .

Hắn nhũn người ra không nuốt nổi miếng cháo trong miệng . Hắn bỏ chạy về căn hầm mà đêm qua đã cứu sống mình rồi nằm vật ra giường đau đớn đến tận cùng. Mới vào đến chiến trường , lần đầu qua trọng điểm thế mà đã trở thành liệt sỹ. Cũng phải thôi .Lớ nga lớ ngớ lại chậm như rùa, lúng ta lúng túng như gà mắc tóc giữa trọng điểm. Hắn đã từ cõi chết trở về. Mình đã quá may mắn . Tiến và Toàn nhanh như hai con sóc, kinh nghiệm chiến trường đầy mình, thuộc từng cung đường , từng trọng điểm , từng căn hầm trú ẩn ven đường tuyến . Lại còn thuộc nết đánh phá của từng loại máy bay Mỹ và đã có bao nhiêu năm vượt qua đủ mọi loại trọng điểm bị đánh phá ác liệt. Thế mà... họ đã hy sinh như những anh hùng ...

Lâm quay trở lại căn hầm, cứ để hắn khóc cho nhẹ bớt những nỗi đau. Những hy sinh mất mát như thế này các anh phải đối diện hàng ngày hàng giờ và không chỉ ở trên trọng điểm. Dù đau thương mất mát đến đâu cũng phải gạt nước mắt đứng lên hoàn thành nhiệm vụ. Nếu không ai sẽ thay các anh thông đường mở tuyến ? Ai sẽ thay các anh hàng đêm cứu xe , cứu hàng , cứu sống các đồng đội trong những trận đánh phá dữ dội của máy bay Mỹ ? Ai sẽ theo dõi , ai sẽ dãn đường từng giờ từng phút cho những chuyến hàng ra tiền tuyến ? Đó là nhiệm vụ không thể thoái thác của người chiến sỹ công binh Trường Sơn.

Anh rất hiểu những gì đang xảy ra trong suy nghĩ của người chiến sỹ quân y trẻ tuổi lần đầu ra chiến trường , lần đầu được thử lửa , lần đầu biết thế nào là hy sinh mất mát...

- Này bạn. Hãy nén những nỗi đau thương lại. Chắc chắn chúng ta sẽ còn phải chịu đựng nhiều mất mát nữa và rất có thể vào một lúc nào đó cũng sẽ hy sinh như đồng đội đã ngã xuống. Mình tin rằng chiến trường sẽ rèn luyện bạn có được bản lĩnh của người lính chiến trận trưởng thành. Hãy đứng dậy và cố ăn lấy lại sức bởi vì chúng ta còn rất nhiều việc phải làm . Mình sắp bàn giao trực chiến để về giao ban tiểu đoàn. Anh Thụy đại đội phó sẽ nhận trực chiến và sẽ giúp bạn những việc bạn phải làm trong những ngày còn ở lại đây .Rồi chúng mình sẽ phải xa nhau nhưng vì ở cùng một binh trạm nên điều kiện chúng mình gặp nhau không hiếm đâu. Mình sẽ là bạn tốt của nhau mãi nhé .

- Vâng, tôi sẽ không bao giờ quên những ngày đầu tiên trên trọng điểm này cùng với ân nhân đã cứu sống tôi và cho tôi thấm thía tình yêu thương đồng đội ở chiến trường. Tôi sẽ không bao giờ có thể quên nơi đây . Không thể quên một người bạn rất nhiều nghĩa tình như anh .

- V

Đại đội phó Thụy đưa các chiến sỹ mới ra nhận bàn giao trực chiến. Hắn cũng là đối tượng được bàn giao cẩn thận và cụ thể. Những người mới đến xúm xít quanh hắn chuyện trò thăm hỏi như những đồng đội đã quen nhau từ lâu . Một anh chàng béo lùn ôm lấy hắn mà hôn cứ làm như hắn là con gái không bằng .

- Nghe tin cậu sống sót trở về cả đơn vị mừng lắm . Biết mùi chiến trường rồi nhỉ . Đã biết thế nào là vãi linh hồn ra chưa ?

- Bị sức ép bom đến ngất đi , quần áo rách bươm. Làm gì còn chỗ nào mà hứng linh hồn nữa chứ .

- Khá lắm. Có thể cấp bằng sơ cấp chiến trường cho cậu được rồi đấy. Nói chứ có ai quen được với bom đạn bao giờ đâu. Bị đánh trận trước , trận sau vẫn cứ sợ như thường. Có điều công việc của mình thì mình cứ phải làm thôi. Nhiệm vụ được giao mình không làm thì ai làm ? Chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ là vậy đấy. Thằng nào nói không sợ bom đạn là thằng ấy nói phét . Đừng có tin ...

Một gã cao lêu nghêu , gầy nhẳng, da xám xịt như màu chiếc bi đông của lính sau khi nắm lấy tay hắn liền lật ngửa bàn tay xem xét rồi phán như thánh sống :

- Xem nào, bàn tay này dày ấm , đường nét khá mạch lạc. Khá đây .Cậu sinh năm nào ? Đinh hợi hả ? Cầm tinh con lợn chứ gì? Lợn này không thể là lợn nhà , lợn ỉn đâu nhé. Lợn rừng hẳn hoi chứ không bỡn đâu . Số cậu là sống dai lắm đây . Có quý nhân phù trợ nên sẽ không chết vì bom đạn được đâu. Qua được trọng điểm khủng khiếp này là qua cửa tử rồi. Cậu có biết trọng điểm này là đâu không ? Thưa ngài , đây là Thà Khống đấy ạ. Chắc cậu không biết câu ca để đời của lính ta về trọng điểm này đâu . - Anh chàng vươn cái cổ cò dài ra , cái đầu lắc lư, đôi mắt thì cười trông rất nghịch và ngân nga - Em ơi, cứ lấy chồng đi ... Anh qua là qua Thà Khống ứ ư... mong chi là chi ngày về ứ ừ ... Vượt qua nó là cậu được đóng chữ Thọ vào trán rồi .

- Hê hê . Thế là cậu đã gặp được ông thày tướng số một của đại đội tớ rồi đấy. Chỉ được cái nói phét là không ai bằng. Tử vi xem bói cho người ,số thày thì để cho ruồi nó bâu. - Một anh chàng mặt tròn đầy trứng cá đứng tựa gốc cây , khoanh tay lườm ông thày tướng trêu chọc rồi đưa ra một kết luận dứt khoát - Chả có số má đéo gì hết, chẳng qua là may hơn khôn, thánh nhân đãi khù khờ. Trên trọng điểm thì bom đạn nó tránh mình chứ mình biết đâu mà tránh nó. Còn giữ được cái gáo ngày nào thì cứ tha hồ nói phét cho vui thôi .

Anh lính trẻ nhất đám bá vai hắn kéo ra một chỗ giọng thủ thỉ tâm tình :

- Kệ cho các ông ấy khích bác nhau. Đừng để ý làm gì. Lính ấy mà. Cậu ở Bắc mới vào có chuyện gì hay hay ở quê kể cho tớ nghe với. Nhớ nhà , nhớ quê lắm. Mà cậu đã có người yêu chưa? Người yêu cậu chắc là xinh lắm nhỉ ?

Hắn bốc lên phịa ra :

- Có chứ .Tớ cũng có để ý một cô hàng xóm kém mình hai tuổi .Chưa kịp tỏ tình gì đã bị cô gái có cái bờm Hỷ Nhi trước trán cảnh báo là đừng có vớ vẩn, cô ấy còn đang phấn đấu . Cô bé nghỉ học ở nhà phấn đấu thành đảng viên vì thành tích làm bèo hoa dâu còn tớ vẫn là một thằng học trò lêu têu chưa được kết nạp đoàn. Cô ấy sợ tớ và tình yêu làm chậm bước tiến bộ. Mãi khi có giấy gọi nhập ngũ tớ mới được đặc cách kết nạp vào đoàn đấy .

- Ừ , thế thì cậu cũng chậm tiến bộ thật đấy. Nhưng không sao, vào đây cậu đã được phong tặng danh hiệu... liệt sỹ rồi còn gì . Thôi, hãy quên cái cô Hỷ Nhi ấy đi, sau này về quê tớ sẽ gả em gái tớ cho. Em gái tớ rất ngoan mà cũng ... xinh lắm nhé .

Anh chàng thày tướng số chay lại chêm vào câu chuyện :

- Có xinh bằng tao không hả thằng mắt trắng môi thâm đầu gối củ lạc ?

Anh chiến sỹ trẻ mặt lạnh tanh đáp trả :

- Ừ thì dĩ nhiên không xinh đẹp được như các em quê ông rồi . Toàn bọn nhìn rau mà gắp thịt... Mắt nai ngơ ngác " nó bay đằng đông , các nàng bắn đằng tây " Họ trêu nhau rồi đuổi nhau huỳnh huỵch quanh khu hầm trực chiến. Tiếng cười của họ trong trẻo vô tư làm khu rừng buổi sáng như sinh động vui tươi hơn ...

Chiều hôm ấy hắn đã đến ngôi mộ của Tiến , của Toàn và của chính hắn trong rừng cây săng lẻ cách hầm trực chiến không xa. Anh bạn trẻ dẫn đường đã giúp hắn kiếm được ba bó hoa rừng hoang dại đặt trên ba ngôi mộ . Hắn cúi đầu lặng đi vĩnh biệt hai người bạn chiến đấu và cũng vĩnh biệt con người hôm qua của mình .

HẾT .

Theo Trái tim người lính