Dưới ánh sáng vàng óng của mùa hạ hay trong những cơn gió lạnh của mùa đông, mỗi mùa trong năm đều là một chương sách đậm chất cảm xúc của cuộc sống. Tuy nhiên, có một chủ đề đặc biệt, một cái gì đó luôn khiến con tim ta rộn ràng, đó là "Lá trút rơi nhiều đâu phải chỉ mùa thu".
Lá rụng không chỉ là biểu tượng của sự tàn phai, của sự kết thúc, mà còn là dấu hiệu của sự trải nghiệm, của sự chín muồi và của sự thay đổi. Mỗi chiếc lá rơi xuống đều là một câu chuyện, là một kỷ niệm, là một phần của cuộc đời chúng ta.
Nhớ lại những buổi chiều dịu dàng, khi mùa xuân bắt đầu, cây cối bắt đầu mọc lá mới, tô điểm cho bức tranh thiên nhiên bằng màu xanh mơn mởn. Những chiếc lá ấy, mảnh mai, xanh tươi, như những ước mơ mới nảy mầm, là hy vọng cho một tương lai tươi sáng. Những kỷ niệm ấm áp trong gia đình, những cuộc vui chơi, những giấc mơ ngọt ngào, đều được ghi lại trong những chiếc lá xanh ấy.
Rồi mùa hè đến, nắng vàng rực rỡ làm những chiếc lá màu xanh biến thành màu vàng óng ánh, nhấp nhô theo nhịp bay của gió. Mỗi chiếc lá rơi, là một kỷ niệm của những buổi picnic dưới bóng cây, của những buổi đi dạo bên bờ sông, của những cuộc hẹn lãng mạn dưới ánh trăng trên bờ đê vắng. Những khoảnh khắc ấy, ấm áp, đầy hứng khởi, được ghi lại trong từng chiếc lá và từng nếp gấp của cuộc sống.
Và rồi, khi mùa thu đến, cảnh tượng của lá rơi trở nên rõ ràng và sâu sắc hơn bao giờ hết. Những chiếc lá vàng, đỏ, cam, rơi theo nhịp của gió, như là những cung bậc cảm xúc, từ sự hân hoan đến sự bi ai, từ sự hạnh phúc đến sự chia ly. Mỗi chiếc lá rơi, như là một phút giây lưu lại, là một hồi ức về những điều đã qua, và là một niềm hy vọng cho những điều sắp đến.
Cuối cùng, khi mùa đông về, cây cối trần trụi, khắc khoải dưới ánh nắng lạnh buốt, thì mỗi chiếc lá rơi cũng trở thành một phần của một chuyện kết thúc. Nhưng không chỉ là kết thúc, chúng còn là sự bắt đầu của một cái gì đó mới mẻ. Mỗi chiếc lá rơi là một lời chào tạm biệt, là một lời hứa gặp lại, và là một niềm tin vào sự tái sinh.
Vậy nên, lá trút rơi nhiều đâu phải chỉ mùa thu. Chúng là biểu tượng của cuộc sống, của sự thay đổi và của sự tiến triển. Mỗi chiếc lá rơi đều mang theo những cảm xúc, những kỷ niệm êm đềm vào những mùa lúa khác nhau, làm cho cuộc sống trở nên đẹp đẽ và ý nghĩa hơn.
Tôi vẫn nhớ rõ, dạo bước thong thả dưới hàng cây rụng lá, những kỷ niệm đáng nhớ như là những cánh lá vụt bay trong gió. Những lời ru của bài hát "Đâu phải bởi mùa thu" của Mỹ Linh như là một dòng chảy ôn hòa, đưa ta vào những hồi ức êm đềm.
Nhìn thấy những chiếc lá rơi, ta nhớ về những cuộc phiêu lưu của tuổi thơ, những cảm xúc của tuổi trẻ, những niềm vui và nỗi buồn của quãng đời đã qua. Lá trút rơi không chỉ là biểu tượng của sự thay đổi, mà còn là dấu ấn của thời gian, ghi lại những chặng đường đã đi qua.
Mỗi câu hát ngân lên, như là những đợi chờ, những hy vọng và những tiếc nuối. Đá núi, biển khơi, anh và ta, mỗi thứ đều là một phần của cuộc sống, đều được kết nối với nhau qua những kỷ niệm đáng nhớ.
Nhìn lại, ta nhận ra rằng, lá trút rơi nhiều đâu phải chỉ bởi mùa thu. Chúng là những khoảnh khắc của cuộc sống, là những dấu ấn của quãng đời, và là những lời ru êm đềm của thời gian.
Dưới hàng cây trút lá, những kỷ niệm đáng nhớ như là những hạt mưa rơi, lặng lẽ nhưng đầy ý nghĩa. Những lá vàng chênh chao rơi từ trên cao như là những mảnh kỷ niệm chập chờn trong lòng tôi. Mỗi chiếc lá rơi là một đoạn ký ức, là một chặng đường đã qua, là một thời khắc đọng lại trong tâm trí.
Những lời ru của bài hát "đâu phải bởi mùa thu" của Mỹ Linh như là những cung bậc cảm xúc, đưa ta về những ngày êm đềm, những buổi tối tròn trăng, những cuộc hẹn hò bên dưới bóng cây. Cùng với những lời ru ấy, những kỷ niệm ngọt ngào lại hiện về, như là một mảng tranh sống động, vẽ lên những nụ cười, những giọt nước mắt, và những niềm vui chân thành.
Mỗi chiếc lá rơi, như là một chương mới của cuộc đời, là một trang sách đầy ắp những câu chuyện, những trải nghiệm, và những hạnh phúc nhỏ nhoi. Nhìn lại, ta nhận ra rằng, trong dòng chảy của thời gian, những kỷ niệm đáng nhớ không bao giờ phai nhạt, mà luôn ấm áp, hiện hữu trong trái tim chúng ta, như là một nguồn động viên, một niềm vui vô tận.
Khi đứng dưới hàng cây lá đổ trên đường Phan Đình Phùng, thuộc quận Hoàn Kiếm (TP. Hà Nội), tôi cảm thấy tâm hồn mình hòa quyện vào không gian yên bình, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua làm rơi những chiếc lá vàng rực từ những cành cây cao thẳm. Nhưng tôi nhận ra rằng, một mình tôi không thể tự chụp những tấm ảnh đẹp từ xa để ghi lại những khoảnh khắc này.
May mắn thay, người đàn ông đó, với ánh mắt lữ hành và vẻ bình tĩnh, đã xuất hiện và đưa ra một sự giúp đỡ đầy quý báu. Anh ấy, một du khách lạ mặt nhưng đầy lịch sự, đã xin phép và chụp giùm tôi những bức ảnh đẹp nhất.
Những tấm ảnh ấy, với sự chuyên nghiệp trong cách góc chụp và ánh sáng, là những tác phẩm nghệ thuật nhỏ bé nhưng ẩn chứa nhiều cảm xúc sâu sắc. Mỗi bức ảnh là một khoảnh khắc đẹp, một dấu ấn của thời gian, và cũng là một phần của cuộc hành trình của tôi.
Ngay bây giờ, khi tôi ngắm nhìn những bức ảnh, tôi không chỉ nhớ về những khoảnh khắc đẹp mà còn luôn nghĩ về người đàn ông kia. Anh ấy, với sự lòng tốt và sự lịch thiệp, đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc và không thể phai nhạt. Những bức ảnh không chỉ là một kỷ niệm về cảnh đẹp mà còn là kỷ niệm về sự tử tế và sự giúp đỡ của người khác. Nhìn anh khoác chiếc ba lô nhỏ, tôi có thể đoán rằng anh ta có thể là một “nhà văn, nhà báo, nhà nhiếp ảnh” đang tác nghiệp về đề tài “Lá trút rơi nhiều đâu phải chỉ mùa thu”?
Nhớ lại, khi anh ta bước đến gần, tôi nhận ra nét lữ hành vấn vương trên khuôn mặt của anh, những dấu vết của những vùng đất xa xôi mà anh đã từng chạm đến. Ánh mắt anh lạc quan và sự bình tĩnh trong từng cử chỉ khiến tâm trí tôi cảm thấy yên bình nhưng con tim tôi lại loạn nhịp!
Anh ta nhìn thấy tôi đứng dưới hàng cây lá đổ, cười nhẹ và lịch thiệp đến gần. và xin phép chụp giùm tôi những bức ảnh của những khoảnh khắc đẹp đẽ dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua những cành cây.
Những bức ảnh mà anh ta chụp gửi cho tôi qua Zalo, là những tác phẩm nghệ thuật nhỏ bé, nhưng đầy ý nghĩa. Mỗi bức ảnh đều ghi lại những khoảnh khắc đẹp đẽ, những dấu ấn của thời gian và những cảm xúc tinh tế.
Tôi không thể không cảm ơn anh ta vô cùng, vì những hình ảnh tuy nhỏ bé nhưng lại chứa đựng nhiều ý nghĩa lớn lao. Những bức ảnh đó là món quà vô giá, là hành trang tinh thần cho cuộc hành trình của tôi, là kỷ niệm đẹp đẽ trong lòng không thể phai nhạt.
Và sau đây là lời thơ ngan ngát của tác giả Phạm Hồng Giang qua bài thơ “Chiếc lá”
“Chiếc lá khô lạc qua miền nỗi nhớ
Thu vẫn còn trăn trở lắm người ơi
Anh đi tìm những ngày tháng đánh rơi
Nhặt nỗi cô đơn rã rời hiu quạnh.
Nửa vần thơ vương chiều buồn sóng sánh
Ngõ vắng dài se lạnh gió heo may
Chợt thấy lòng trống vắng một vòng tay
Thu bối rối hương say mùi hoa Sữa.
Chiếc lá trôi cơn gió lùa sấp, ngửa
Rồi vô tình lạc giữa chốn hư không
Mặc dòng đời cứ mỏi mắt chờ trông
Niềm hy vọng ửng hồng chân trời vắng.
Hoàng hôn xuống mặt hồ xanh phẳng lặng
Gió dỗi hờn im ắng đến nao nao
Chiều cong mình chìm đắm những khát khao
Ru giấc mơ đi vào trong mộng ảo.
Chiếc lá khô giữa dòng đời chao đảo
Chợt thấy mình...khờ khạo...tháng ngày qua!”