link tải gowin99 mới nhất

Gạn đục

Cách đây có nhẽ cũng đã gần ba mươi năm.
gan-duc-1638716239.jpg
Ảnh mùa đông ở Nga do tác giả cung cấp

 

Hắn sang Nga, cùng vợ buôn bán áo da, ở một "ốp chợ" người Việt, tại Matxcơva...

Có cô vợ trẻ đẹp, được hai thằng con trai ngoan, học giỏi...Hắn lại là người chăm làm, tính phóng khoáng, nên tạo được quan hệ rộng với cả Ta và Tây, việc làm ăn thuận lợi, tiền vào ào ào.

Đùng một cái, tiền rúp phá giá, đổi tiền. Hắn nhanh nhạy, theo lời thằng bạn Tây, gom tiền cũ, đổi tiền mới, lời tới mươi lần. Vài bận trôi chảy, một lần, gom được "tiền cũ" nhiều hơn bình thường "mười lần", vẫn cùng thằng bạn Tây quen, ra nhà băng, nó bảo ngồi ngoài xe đợi...15, 30 phút trôi qua, quá một tiếng, không thấy thằng Tây quay ra xe, hắn đang ngồi đợi, sốt ruột, hắn phi vào nhà băng...thì ra thằng bạn Tây, đổi xong, ôm tiền, đi ra bằng cửa sau, từ đời "8 hoánh" nào rồi. Đau hơn hoạn, lại còn mắc nợ vào thân. Mất hút luôn thằng bạn Tây, vẫn là khách quen lấy hàng nhà hắn.

Vợ hắn "câu ra câu vào", vài tuần thì cũng nguội. Hắn lại ra sức "cày" để trả nợ...đời vẫn trôi.

Thế rồi một hôm, hắn phải ra chợ "Optom" (chợ bán buôn), để lấy hàng sớm, ra tới chợ thì phải quay về, vì OMOH (công an Nga) đang "quây", để kiểm tra giấy tờ. Về nhà, mở cửa, vừa ngồi, thì bảo vệ khu nhà chạy lên gõ cửa...:

- Mày gọi xe cấp cứu đi, từ cửa sổ ban công nhà mày, vừa có người rơi xuống, gãy chân, còn nằm đó.

Thì ra, là một thằng bạn Ta, bạn hàng, vẫn lấy hàng "Sukhoi" (mua chịu) áo da nhà hắn, thằng này ở thành phố xa, thi thoảng nhỡ tàu, vẫn xin tá túc nhờ nhà hắn, qua đêm. Hôm qua, sau khi lấy hàng xong, nó đã ra tàu hoả để về thành phố nó rồi, thế mà...hắn chẳng thể ngờ.

Vợ hắn run như rẽ, mặt tái nhợt, đứng rúm người vào góc nhà. Hắn đau khổ, chỉ muốn biến thật nhanh tới một nơi, để không ai còn nhận được ra mình. Nhưng rồi nghĩ tới hai đứa con ngoan, giờ này đang ngồi học ở trường, hắn nuốt lại "cục nghẹn" vào lòng.

Đứa con đầu nhà hắn, học xong đại học, rồi tự mở cửa hàng buôn bán., thằng thứ hai thì đang học mãi tận bên nước Anh, học giỏi.

Hôm nay thằng cả nói với mẹ:

- Con mua vé, làm Viza cho bố mẹ rồi...hè này, bố mẹ tranh thủ, thu xếp, sang Anh, chơi với em con...nhé Ạ.

Vợ hắn nhìn hắn, ra chiều, ý hỏi:

- Anh đồng ý...đi nhé...dù "Thị" biết, thế nào mà hắn cũng chả gật đầu.

Lời kết:

Ở đời...bát nước đổ đi là xong. , bát nước đã vẩn, chả còn "trong" lại được y như cũ.

Gạn đục...thế thôi Ạ.

Theo Chuyện làng quê