Không đâu! Trái tim nếu có tan nát thì không phải vì đau, mà chỉ vì hối tiếc đã không đủ lớn để hàm chứa hết những cảm xúc khi Cung đàn rung tơ cho mê đắm và thổn thức trần gian!
Chiếc cần mã vĩ lướt nhẹ lên cây vĩ cầm, mấy đầu ngón tay trái búng lướt lên cao rồi níu lại. Sau đó, uốn mềm như nhẩy múa trên cần đàn, lướt lên, trôi xuống, nắn nót rung rinh… Thế là thảng thốt nghe đâu như bình minh về đón giọng Họa mi thánh thót vút vào khoảng không thắm thẳm tầng xanh. Khi mã vĩ chạm vào dây đàn Cello và rơi xuông cung trầm đến nghẹt thở, ta nghe thấy tiếng đục mờ của chiều tà ngã xuống hoàng hôn, trả lại ánh mặt trời cho trần thế, đưa nhân gian trở về với ảo ảnh “Ôi tóc em dài đêm thần thoại!“ (TCS)
Gõ âm cao Relax (nhạc chơi thư giãn) xuống phím Dương cầm, ta nghe thấy thấy tí tách những giọt mưa rơi. Gõ xuống âm trầm, ta cảm nhận những bước chân dĩ vãng đang trở về phố xưa, đường khuya ngõ vắng.
Rồi bỗng đâu trời như nghiêng, đất như ngả chao đảo cơn say, sấm sét bão bùng , mưa bay gió cuốn…đó là lúc tiếng trống rung cùng thanh la não bạt và uy phong Trompette cất giọng hòa ca…
Nhưng rồi trời lại yên, bể lại lặng, nhường không gian cho Saxo, Clarinette mang hơi thở mềm mại như nhung, mượt mà như lụa, thủ thỉ ngọt ngào gọi trăng lên hoa nở.
…Và tiếng Sáo mảnh như tơ sương vương giữa trời, thả cái duyên vào nũng nịu đung đưa như con mắt cười cho đời vương vấn.
Còn tiếng Phong cầm có thể ồn ào như sóng biển khơi, nhưng cũng im hơi lặng lẽ như con gió thoảng qua mành cửa. Tiếng Phong cầm là bệ đỡ cho các bước chân thiên thần quay tron cơn lốc của vũ điệu cuồng sy, hay mềm như thân người vũ nữ.
Nếu những Cung đàn trên, có thể chưa phải là ngôn ngữ đại chúng, thì Guitar lại là Cung đàn muôn điệu. Nó có thể chỉ đơn giản gõ tình tang theo nhịp reo của ánh lửa bập bùng. Nhưng nó lại có thể hút hồn đưa ta vào mê khúc Guitar cổ điển với ngón chơi thượng thặng của các nghệ sỹ bâc thầy.
***
Không rõ xa xưa Đường Minh Hoàng mơ du nguyệt điện rồi tưởng ra đàn ca âm điệu thần tiên huyền hoặc đến thế nào, nhưng những cung đàn hiện hữu nơi trần thế cũng đã quá đủ để ta đắm đuối mà yêu lắm trần gian!
LK.
Chuyện làng quê