DƯỚI BÓNG TRĂNG ĐÊM
(Tác giả Phương Uyên)
Trăng đêm sáng...
Một mình em đơn lẻ
Em tắm mình dưới bóng sáng của trăng
Cứ một mình bên cạnh em vắng bóng
Chẳng có ai...
Đến tắm cùng em đâu
Trăng sáng quá...
Lộ màu hoa sen ấy
Giống em này đang lộ mình tắm đêm
Bên cạnh em hoa sen kia nở lắm
Nhưng thiếu gì một chút ở trong đêm
Ôm cánh sen...sao giống em nhiều quá
Thương sen nở dưới trăng sáng trời cao
Em thương sen...và tự nhiên em hỏi
Sen nở đêm mà vẫn có người thương
Vậy em nở...
Một mình tắm trăng vắng
Có ai cùng tới thương mình giống sen?
Câu hỏi đó sao mãi chẳng ai nói
Lời yêu này.... và cùng em trăng đêm.
LÃNG QUÊN
(Tác giả Phương Uyên)
Có khi nào anh tìm kiếm tên em
Trong facebook… giữa hàng nghìn nick sáng
Rồi nhận ra… lâu rồi em vắng bóng
Chẳng còn đăng dòng tâm trạng ưu phiền?
Có khi nào… anh chợt nhớ thói quen
Từ lâu lắm… hay vào xem em viết
Những câu thơ đẫm giọt buồn da diết
Nhớ thương và nuối tiếc mảnh tình phai?
Có khi nào… anh thảng thốt vì ai
Trông rất giống với một người quen cũ
Phút suy tư… anh chợt cười… đã nhớ
Một người dưng… một thủa đã yêu mình???
Có khi nào… như thế… có không anh
Bởi lâu lắm chúng mình không gặp gỡ
Câu thơ em… lâu rồi không đọc nữa
Bởi ân tình… xưa cũ đã nhạt phai?
Có khi nào… quên lãng… giống như ai???
CÔ ĐƠN TRONG SUY NGHĨ
(Tác giả Phương Uyên)
Trong đêm tối một mình em đơn lẻ
Sao cứ sầu cùng với dòng lệ tuôn
Ngồi trầm ngâm gió qua khung cửa buồn
Tẻ nhạt thế cứ âm thầm suy nghĩ
Đêm buồn tủi khi cô đơn tìm tới
Cứ nặng lòng nặng ký ức từng qua
Sao khó vậy cố mãi chẳng buông ra
Ký ức xưa vẫn luôn hoài day dứt
Trong đêm tối sao tim em rạn nứt
Có phải chăng vì vẫn nhớ một thời
Khi xưa ấy tà áo trong gió bay
Có người bên vẫn cầm tay nắm mãi
Vậy nhưng sao tơ hồng không giữ lại
Đành chấp nhận để họ bước chân đi
Trong đêm tối em tự hỏi lệ mi
Anh bên ấy ổn không với người đó
Còn em đây vẫn đứng hoài đầu ngõ
Chiều đợi anh tối đơn lẻ cô đơn.
THOÁNG GẶP...THOÁNG XA...
(Tác giả Phương Uyên)
Em cần...
Một sự quan tâm
Sao người...
Tặng em lòng thương hại
Em tự hỏi...
Đi tiếp hay dừng lại
Đi không đành...mà ở lại càng đau
Thời gian ơi... trôi thật qua mau
Bao vui vẻ của một thời đã mất
Những ngày buồn... cứ thi nhau kéo đến
Em gửi người biết bao nhiêu thương mến
Sao nhận về... Toàn nỗi đau thương
Đau thương rồi...em không biết nên tiếp hay dừng
Hay em lại tiếp tục thứ tha
Tiếp tục nhận những chuyện không mong muốn
Những phiền não em tự mình trút xuống.
Cho con tim thôi hờn tủi đắng cay
Đúng thật là...
Chẳng giữ mãi trong tay
Cuộc đời này..
Luôn đổi thay chóng mặt
Sợi tơ mảnh không thể cột chặt
Một con người cùng với một tình yêu
Con phố chiều
Bỗng trở lại đìu hiu
Vạt nắng đổ liêu xiêu cành lá
Em và anh...
Người dưng nước lã
Thoáng gặp nhau...
Rồi cũng thoáng xa rời.
THÁNG 5 NHỚ...
(Tác giả Phương Uyên)
Em góp nhặt tháng năm
Nhớ mãi một thời bên áo trắng
Ngất ngây hồn..
Say đắm mộng yêu thương
Tháng 5 về... làm căng lồng ngực
Cứ giật mình trước cơn gió thoảng
Gió lại về... lung lay cánh phượng
Cùng làm lá rứt lòng rớt xuống
Cây đau xót..
Chẳng kéo về được
Chỉ im lặng nhìn lá và hoa
Đôi ghép thân xa lìa...
Nắng tháng năm
Tuôn mình lên thân đau
Thân đau quá
Ve khóc hoài không dứt
Thật thương tình khúc giao mùa ve tặng
Tiếng ve kêu đau... trong từng nhịp thở
Tháng năm lại
Nhìn cánh phượng gốc cây
Nghe tiếng ve
Sao tim hoài đau đớn.
ĐIỀU EM MUỐN NÓI
(Tác giả Phương Uyên)
Tự tay mình... Em...đặt lên lồng ngực
Tim rộn rực bao tiếng gọi người ơi
Từ dòng máu...
Em thấy hồn tả tơi
Khi vắng bóng...để đêm về đen tối
Tự tay mình... Em đặt lên và gối
Đêm trắng buốt...mắt sáng hoài không thôi
Sao khó vậy...để tất cả lặng trôi
Như dao sắc...cứa vào đầu nỗi nhớ
Tự tay mình... Em nguyện cầu ra đó
Chúa ơi chúa ! Hãy đem người trở về
Con buốt lạnh và cứ vào lặng mê
Trong giấc ngủ...bóng người luôn hiện hữu
Tự tay mình... Em cầu ai đến cứu
Một ân tình với bước chân thật thà
Dù đau đớn mà chẳng hề buông ra
Điêu cầu đó...tự tay mình...em ước.
TÌNH YÊU...
(Tác giả Phương Uyên)
Tình yêu... Ngươi thật ác mình
Sao ngươi tìm đến, cứa vào cực sâu
Để tim ta lại kêu rên Chủ ơi...đau quá...máu tràn thật đau
Tình yêu... Ngươi thật là căng
Khi đầu yêu đến rất mềm sợi nha
Nhưng rồi ngươi bỏ rơi ta..làm tim đau buốt dựt căng dây này
Vừa gió thổi tới là bay... Làm ta cứ lẩn, tìm hoài suốt đêm
Tình yêu... Ngươi giỏi chai lì
Sao ta đuổi mãi chẳng đi phút nào
Đi chút là ta lại sầu, khiến nhớ ...cứ ngồi không yên
Đau lắm ngươi có biết không Mà sao ngươi ác...
Vẫn tìm đến ta.
EM SẼ ỔN THÔI
((Tác giả Phương Uyên. Phỏng thơ theo lời bài hát Em Sẽ Ổn Thôi)
Cứ trong mưa ngâu...
Mà em chẳng biết mình buồn
Giờ đây tất cả chơi vơi
Người trai khi ấy đã rời bước đi
Nắng lên nhẹ lắm xuân thì
Khiến em càng nhớ nỗi ghi cuộc tình
Để giờ em thấy lặng thinh
Trà môi em nhấp mỗi mình nắng lên...