Tiết trời năm nay thật lạ. Hết những ngày nắng chói chang lại đến mùa mưa dai dẳng, từng đợt quất điên cuồng vào da thịt. Đêm đêm trong cơn gào rú của đất trời, trong tiếng kêu rỉ rả của côn trùng, tiếng thở than của chim chóc bị xô quật tơi tả trên những vòm cây, nó lo âu nhìn bộ rễ già cỗi, mục ruỗng của mình. Nó nghĩ thật khó mà gượng dậy một lần nữa.
Bỗng một ngày có nắng, nó hé mắt hướng ra bờ rào phía bên kia đường. Đôi vợ chồng già hàng xóm đang ngồi phơi nắng. Bà cụ mảnh khảnh vừa bóp vai cho ông vừa thì thầm điều gì đó. Rồi chú bé ngồi trong xe đẩy của người mẹ trẻ lướt qua trên đường, đôi mắt tinh nghịch của thằng bé hấp háy khi nhìn thấy nó, và cười.
Mùa đông đang uể oải nhường chỗ cho hơi ấm của nắng xuân. Rồi có một thứ năng lượng nào đó nữa, một thứ nhừa nhựa mát thơm và ấm nồng cô chủ khẽ tưới vào bộ rễ sần sùi của nó, cho nó một nguồn sống mới.
Ban đêm, những giọt sương li ti cần mẫn rải đều trên lá non, trên các mầm vừa nhú, tiếp tục nuôi lớn nó phổng phao, xanh mướt. Trong nó đầy ắp mầm xuân khó chế ngự, muốn bung tràn lên những đài hoa.
Mai Nhung vo
17:04 15/01/2022
Vui quá ạ.