Kỳ 24.
Trong khi đó đạo quân của Tích Đô Nhi đến ải Hãm Sa, dồn vào con đường hẹp núi non trùng điệp. Bổng nhiên, những trận mưa tên bất ngờ phóng ra. Quân Nguyên Mông tháo chạy giữa những làn mưa tên. 3 vạn quân Nguyên Mông bỏ xác dọc đường. Trong trận này, Vạn Hộ Trương Quân bỏ mạng. Còn một ít tàn quân Tích Đô Nhi nhập vào với đại quân Thoát Hoan tiếp tục tháo chạy về hướng Bắc. Quân Việt tiếp tục tập kích và truy kích tiêu diệt giặc. Xác quân Nguyên Mông rải dài suốt gần 300 dặm chồng chất. Bổng có sứ giả triều đình mang khẩu dụ cho Trần Quốc Hiến.
-Dạ, bẩm tướng quân, hoàng thượng có khẩu dụ.
-Khẩu dụ gì vậy?
-Dạ bẩm tướng quân, hoàng thượng khẩu dụ rằng không truy kích nữa, để cho Thoát Hoan và toàn quân về nước, giảm bớt sự giết hại sinh linh, thứ hai là giữ hòa hiếu sau này giữa hai nước.
Trần Quốc Hiến hỏi:
-Thế còn tội ác như núi của chúng gây cho bách tính nước ta thì sao?
-Dạ, bẩm tướng quân, tại hạ không biết, tại hạ chỉ biết truyền khẩu dụ.
Trần Quốc Hiến nói:
-Không sao,tướng ở ngoài chiến trường có thể tự mình quyết định.
Rồi Trần Quốc Hiến ra lệnh cho các tướng và quân Việt tiếp tục tập kích, truy kích tiêu diệt quân Nguyên Mông.
Quân Nguyên Mông đã quá kiệt sức, đến đoạn qua ải Khâu Cấp để đến ải Nữ Nhi không thể đi cùng nhau mà rải ra đi từng tốp. Đến đây lọt vào chính trận địa mai phục của Trần Quốc Hiến. Tên từ hai bên như mưa cứ thế xuyên vào người và ngựa quân Nguyên Mông. Máu phun thây đổ, hàng vạn chiến mã cũng chết gục hoặc dãy dụa bên đường, hàng nghìn tùy tướng đã bỏ mạng vì lấy thân mình che tên cho Thoát Hoan. A Bát xích, tên tướng khét tiếng của đế quốc Nguyên Mông trúng ba phát tên độc chết dọc đường. Ngày 19-4-1288, nhờ bao nhiêu tướng lấy cái chết che tên cho chủ soái, Thoát Hoan thoát chết, chạy được về châu Tư Minh. Ra đi 50 vạn quân hùng mạnh, nay về chỉ còn 5 vạn quân đói rách, thương tích đầy mình. Quá khiếp sợ, không chờ lệnh của Hốt Tất Liệt, Thoát Hoan ra lệnh bãi binh, Ái Lỗ dẫn quân bản bộ về Đại Lý, Áo Lỗ Xích đem quân về miền Bắc. Thoát Hoan cùng các tùy tướng của mình thất thểu về Đại Đô chịu sự trừng phạt của phụ hoàng Hốt Tất Liệt.
* *
*
Quốc công Tiết Chế Trần Hưng Đạo đã sớm biết được đạo thủy quân Nguyên-Mông không có con đường nào khác để tháo chạy ngoài con đường qua sông Bạch Đằng để ra biển. Trần Hưng Đạo huy động quân đội chuẩn bị trận địa tại dòng sông nổi tiếng này. Do địa thế quan trọng của mình, Bạch Đằng Giang luôn là tử địa, mồ chôn quân xâm lược phương Bắc. Năm 938 tại đây Ngô Vương đã tiêu diệt toàn bộ thủy binh của nhà Nam Hán, giết chết Thái tử Hoằng Thao, tổng chỉ huy quân xâm lược, kết thúc 1000 thống trị của phong kiến Trung Quốc đối với Đại Việt, giành độc lập dân tộc. Năm 981 thủy quân của vua Lê Đại Hành trên dòng sông này đã anh dũng chiến đấu, ngăn chặn thủy binh nhà Tống sang xâm lược, tạo điều kiện cho vua Lê Đại Hành tiêu diệt bộ binh địch, đập tan cuộc xâm lăng của nhà Tống vào Đại Cồ Việt.
Yết Kiêu ở Tổng hành dinh của Trần Hưng Đạo nên công việc càng dồn dập đến chóng mặt.Chàng và Dã Tượng đã hộ tống Quốc Công Tiết Chế đi thị sát sông Bạch Đằng, các cù lao hai bên bờ sông như bãi núi đá vôi Tràng Kênh, Gềnh Cốc, Đông Cóc, Phong Cốc, các con sông Khoái, sông Thai... để bố trí trận địa mai phục. Do tài bơi lặn, Yết Kiêu được đặc trách nghiên cứu địa hình, trực tiếp cùng tướng quân Nguyễn Khoái chỉ huy 3000 thủy quân đóng 3000 cọc nhọn ở cửa sông Bạch Đằng. Đây là một nhiệm vụ gian khổ nhất và gấp rút nhất mà chàng được tin cậy đảm nhận. Việc chế tác hàng nghìn cộc gỗ lim đầu bịt sắt nhọn đã được công trường quân đội đảm nhiệm hoàn thành và chuyển xuống cửa sông, mỗi cọc dài khoảng 2,5 trượng. Trong suốt hai tuần cuối tháng 3, Yết Kiêu và đội thủy binh do chàng chỉ huy đã lao động không quản ngày đêm, ngâm mình dưới nước, người lặn giữ thân cọc, người bơi trên sóng biển dùng vồ đóng cọc. Công sức của hàng nghìn thủy binh đã tạo nên một bãi cọc đóng nghiêng vào phía trong cửa sông, khi thủy triều lên thì ngập, khi nước triều rút thì cọc nhô lên vừa đủ xuyên thủng chiến thuyền địch.Chính bà hàng nước bến đò Rừng đã chỉ cho Quốc Công Tiết Chế rành rọt quy luật thời gian lên xuống của thủy triều để Người ra lệnh bố trí bãi cọc ngầm hoàn thiện. Đây sẽ là cạm bẫy và mồ chôn khổng lồ đối với đạo thủy binh hùng mạnh của kẻ thù xâm lược.
Cuối tháng 3,Trần Hưng Đạo đã dời Tổng hành dinh từ Tháp Sơn về bờ Nam bến phà Rừng của sông Bạch Đằng. Tại Tổng hành dinh của Trần Hưng Đạo, vào một buổi sáng, quân do thám phi ngựa về cấp báo:
-Dạ bẩm Quốc Công tiết chế, đạo quân thủy của Ô mã Nhi đã từ Lục Đầu Giang tiến theo sồng Kinh Thầy theo hướng đông, trên bộ có quân kỵ binh của Trịnh Bằng Phi hộ tống.
Trần Hưng Đạo hỏi:
-Bộ binh của Thoát Hoan rút chưa?
Dạ, Bẩm Quốc Công, 25 vạn kỵ binh, bộ binh của Thoát Hoan cũng đã bỏ chạy khỏi Vạn Kiếp theo đường Lạng Giang tới Tư Minh, Còn 5 vạn quân ở Thăng Long do Náp Tốc Lạt Đinh chỉ huy đã chạy theo đường Thăng Long-Đại Lý.
Trần Hưng Đạo nói với các tướng:
-Tất cả đã nằm trong tầm tính toán và bố trí của ta rồi. Quân Thát lần này thua to hơn hai lần trước. Lệnh cho các tướng kiên quyết tiêu diệt địch nhưng khi chúng đã đầu hàng thành tù binh thì không được giết hại chúng.
-Dạ.
Tại Tổng hành dinh, Trần Hưng Đạo theo dõi chặt chẽ tình hình chiến sự khắp Bắc kinh thành cho đến miền Đông Bắc để chỉ đạo. Ba hôm sau quân thám mã lại về báo:
-Dạ Bẩm Quốc Công, Thủy binh địch đến ngã ba Đụn đã bị thủy binh của Thái thượng hoàng và Thiên tử đánh cho một đòn chí mạng đang tháo chạy về Trúc Động. Kỵ binh giặc bị quân ta phá cầu không ra được Đông Triều đã phải quay lại Vạn Kiếp rút chạy theo cùng đường với Thoát Hoan.
Trần Hưng Đạo có vẻ trầm ngâm:
-Lệnh cho thủy binh ta kiên quyết nghi binh và đánh chặn, không cho thủy binh địch rút theo đường sông Giá ra biển, bằng mọi giá phải lừa cho địch rút theo sông Bạch Đằng để vào trận địa cọc của ta.
-Dạ, rõ.
Ngày hôm sau thám mã lại về báo:
-Bẩm Quốc Công Tiết Chế, đạo tiên phong thuỷ quân Thát Đát khoảng 30 thuyền chiến do tướng Lư Khuê chỉ huy đang tiến về sông Giá thăm dò.
Trần Hưng Đạo ra lệnh:
-Truyền lệnh ta, phải đánh tan đạo quân tiên phong để chúng khiếp sợ, mặt khác phải hư trương thanh thế để đánh lừa chúng rằng toàn bộ binh lực của ta đang tập trung ở sông Giá.
Thám mã đi rồi, Trần Hưng Đạo có vẻ lo lắng. Yết Kiêu hiểu sự lo lắng của Quốc Công tiết chế. Nếu như không bịt được sông Giá, thủy binh địch kiên quyết tiến theo hướng đó ra biển thì có lẽ chúng chạy thoát dù có tổn thất. Trận địa cọc Bạch Đằng mà ta dày công xây dựng thành ra vô dụng. Không bị giáng một đòn chí mạng, quân Nguyên- Mông có lẽ chưa táng đảm kinh hồn thì chúng còn có khả năng sang xâm lược lần thứ tư. Đại Việt lại khó tránh một trận chiến tranh đau thương nữa.
Yết Kiêu, Dã Tượng, Cao Mang, Đỗ Hành cùng chia sẻ lo âu với chủ tướng. Yết Kiêu bước lên thưa:
-Dạ bẩm Quốc Công, đã biết rằng có quân mai phục và hư binh, nhưng để góp phần làm cho địch khiếp sợ không rút theo đường sông Giá, tùy tướng có một cách.
Hưng Đạo Vương hỏi:
-Tướng quân có cách gì?
-Tùy tướng lặn xuống sông Giá đục thuyền địch. Vừa thấy lực lượng mai phục của ta hùng mạnh, thuyền lại bị chìm hàng loạt chúng tất khiếp sợ mà bàn với Ô Mã Nhi đi theo đường sông Bạch Đằng.
Trần Hưng Đạo nói:
-Ngày ở Lục đầu Giang, tướng quân đục được chiến thuyền là vì nó đậu tại chỗ, nay chúng đang vận động thì đục thế nào được?
-Dạ bẩm Quốc Công, chắc là tùy tướng đục thủng được cả thuyền đang chạy.
Trần Hưng Đạo nói:
-Lệnh cho tướng quân Yết Kiêu tham gia mặt trận sông Giá nhưng đừng để chúng bắt được. Trận Bạch Đằng sắp tới rất cần người giỏi thủy chiến như tướng quân.
-Đa tạ Quốc công Tiết chế.
Từ tổng hành dinh ở bến Phà Rừng, bờ Nam sông Bạch Đằng không xa sông Giá, Yết Kiêu chèo thuyền nhỏ trong đêm ra bờ sông. Chàng trông thấy 30 chiến thuyền tiên phong của quân Nguyên Mông căng cờ xí, đông đặc quân lính cung tên giáo mác sáng loáng trên mỗi chiến thuyền. Chiến thuyền quân Nguyên Mông đi chậm rải thăm dò. Yết Kiêu buộc dây thừng có đục, dùi đục và con dao ngắn vào lưng, mình trần bận khố màu nâu. Đêm hè, nước sông mát rợi. Toàn bộ miền quê vùng Đông Bắc chìm trong bóng đêm đen thẳm mênh mông mịt mờ. Những vì sao nhấp nhánh trên màn trời nhung đen, gió từ biển thổi vào nghe vi vu xào xạc. Xa xa phía Tây sông Kinh Thầy hơn 400 chiến thuyền địch đang dừng lại trên sông như một dãy núi khổng lồ dài dằng dặc vàng vọt ánh đèn. Yết Kiêu đoán đoàn chiến thuyền địch đang chờ kết quả của đội chiến thuyền tiên Phong rồi mới quyết định tháo chạy theo hướng nào. Yết Kiêu hiểu số phận của đoàn chiến thuyền xâm lược đã ở vào thế rất nguy nan. Sau lưng chúng là hàng trăm thuyền chiến của hai vua Trần uy hiếp, trước mặt là một nghìn chiến thuyền của Trần Hưng Đạo đang chờ đón chúng. Việc chúng bị tiêu diệt chỉ còn tính từng ngày. Nghĩ tới đó, Yết Kiêu phấn chấn nhào xuống đáy sông phi như mũi tên bắn về chiếc thuyền đi đầu của đội tiên phong địch.Lưỡi đục bằng thép bí gia truyền của chàng xuyên vào lớp vỏ gỗ của thuyền như xuyên vào đất mềm. Bây giờ thì không cần nút giẻ để sau đó rút ra cho cùng chìm đồng loạt như ở Lục Đầu Giang mà ở đây chàng cho chìm từng chiếc một. Mỗi chiến thuyền chàng đục lỗ to như miệng chiếc rổ con. Gần sáng, chàng đã đục khoảng 10 chiếc trong số 30 thuyền tiên phong của địch.
(Còn nữa)
CVL