Khi hoa đào hồng thắm gọi mùa xuân sang lòng lâng lâng khó tả. Mưa bụi bay trên đường phố, làng quê rưng rức nhớ. Mùa xuân của mấy mươi năm về trước còn mãi mùi hương bưởi trước sân nhà. Mái tóc "mùa" con gái dịu mùi hương sả, hương nhu.
Rồi mùa hạ đi ngang qua ngõ mang theo cả cái nắng gay gắt. Nhớ cái quạt nan mát cả mùa hè. Một cốc nước chanh đá giữa trưa, chùm que kem bố mua cho ở sân ga luôn nhớ mãi. Ê buốt răng rồi vẫn còn nài nỉ: con vẫn muốn ăn. Nhớ ngày đi thi vào cuối tháng năm, bố đứng bên đường chờ con ra khỏi lớp. Hồi hộp lo âu cũng khép lại tuổi học trò.
Mùa thu sang quyến rũ từ mùi hương quả chín, những trái ổi thóc còn sót lại vẫn ngọt ngào. Cả mùi của thơm của mía mật ven sông Hồng. Rặng cúc quỳ trải dài hàng cây số. Sắc màu vàng vương vấn cả trời thu. Đạp xe theo con đường quốc lộ, nón trắng che nghiêng khuôn mặt ửng hồng...
Trời mùa đông của xa xưa ấy là mùa nước cạn. Sông Hồng nước trong vắt, có đoạn lội qua, không còn sắc đỏ nặng phù sa của mùa mưa. Nhớ cái gió vù vù bên tai, đôi tay lạnh cóng. Nhớ cả hương vị của thóc nếp rang, bánh gạo nổ ướp mật vàng quánh lại.Viên kẹo gừng cũng ấm cả mùa đông.
Bốn mùa xuân, hạ thu, đông xoay vòng tròn trịa một năm với bao kỉ niệm buồn vui. Bàn chân vẫn bước qua những nơi sỏi đá, nơi có cánh đồng trải dài thẳng cánh cò bay. Nơi có rừng núi trùng điệp, nơi biển rộng mênh mang với bờ cát trắng. Một năm với bao biến cố của đất nước với dịch giã hoành hành. Một năm được chia lửa cùng những chiến sĩ áo trắng, áo xanh trên mặt trận chống dịch. Vui buồn cùng thế gian...
Một năm nhận được tình cảm chân thành từ bạn bè ở các miền quê của tổ quốc. Cái được là những chiêm nghiệm về cuộc sống mà bản thân đã trải qua. Cảm ơn những người sống bên tôi, cảm ơn những người bạn đã hết lòng vì tôi.
Gom lại tháng mười hai đầy nhung nhớ, khó quên!
Theo Chuyện làng quê