duyên nợ
Gọi những mùa sen
Đây kinh thành hào hoa, thanh lịch. Hồn xưa, lối cũ như gió như mây lẩn khuất trong lớp lớp phong rêu. Đất và Trời. Hoa và Người. Hợp rồi Tan.... Sen một thoảng, trăm năm một thoáng…
Nhà thơ Bảo Ngọc tự cho mình là người có “duyên nợ” với Sen.
Chúng tôi trân trọng giới thiệu một bài tản văn của chị khi Hà Nội đang ở những ngày cuối của mùa sen rộ!