Giờ này người già khó ngủ lại, cả hai nằm im không lên tiếng. Đến khi ông lão gợi ý: Nghe nhạc nhé! Bà lão OK liền. Cái đài đêm qua cùng nghe một chuyện ngắn của một nhà văn Mỹ cực hay, lắp sẵn USB ưa thích, đặt ngay đầu giường. Với tay, bật đài chuyển chế độ nghe, giọng Khánh Ly âm vang với nhạc phẩm "Nắng thủy tinh" của nhạc sỹ tài ba Trịnh Công Sơn. Tiếng hát "ma mị" trong đêm u tịch của những ngày cách li XH...Làm ông lão bà lão bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm êm đềm của một thời tuổi trẻ đang yêu nhau tha thiết. Cùng nhau đến công viên "Lung linh nắng thủy tinh vàng" nhìn cỏ cậy cũng một màu nắng và "để nắng đi vào trong mắt em".
...Màu nắng hay là màu mắt em
Mùa thu mưa bay cho tay mềm
Chiều nghiêng nghiêng bóng nắng qua thềm
Rồi có hôm nào mây bay lên.
Lùa nắng cho buồn vào tóc em
Bàn tay xanh xao đón ưu phiền
Ngày xưa sao lá thu không vàng
Và nắng chưa vào trong mắt em
Em qua công viên bước chân âm thầm
Ngoài kia gió mây về ngàn
Cỏ cây chợt lên màu nắng
Em qua công viên mắt em ngây tròn
Lung linh nắng thủy tinh vàng
Chợt hồn buồn dâng mênh mang
Chiều đã đi vào vườn mắt em
Mùa thu qua tay đã bao lần
Ngàn cây thắp nến lên hai hàng
Để nắng đi vào trong mắt em
(Màu nắng bây giờ trong mắt em)
Còn bây giờ ông lão, bà lão đều đã thay thủy tinh thể. Liệu còn "Màu nắng bây giờ trong mắt em" không nhỉ? Tôi tin TCS nói đúng, còn tình yêu thì còn nắng trong mắt và cả nắng trong tim nữa cơ! Tôi tin là như thế…