Vốn là một gia đình cơ bản nề nếp, vợ chồng bà cũng cố gắng nuôi dạy hai thằng con trai theo lối sống nền nếp, con nhà có giáo dục, nhưng chẳng ai ngờ được bởi người xưa có câu "cha mẹ sinh con, trời sinh tính". Sinh con ra, ai cũng mong nuôi con lớn khôn, nhưng cái bà nhận được là sự ngỗ ngược của con cái.
Thấy con trai ngồi trong vành móng ngựa chờ hội đồng xét xử làm việc, bà rơm rớm nước mắt.
Vừa thấy mẹ, Bình đã buông ra những lời bất hiếu "Bà không phải mẹ tôi" khiến lòng bà quặn đau, khóc không thành lời. Ánh mắt của bà chứa chất bao nỗi buồn phiền mà đứa con bất hiếu chả bao giờ thấu hiểu.
Đứng trước tòa, Bình vẫn ngoan cố không thừa nhận việc buôn bán trái phép chất cấm ma túy. Bà đau đớn thở dài biết rằng, thằng con khó được hưởng sự khoan hồng khi không thành thật thừa nhận hành vi vi phạm pháp luật của mình.
Bà nhớ lại.. những lần Bình và em trai vướng vòng lao lý. Chồng bà bị sốc nghĩ về con nên đột quỵ, một mình bà chăm ông rồi lại đi tiếp tế cho hai thằng con ở hai trại khác nhau, cách xa hàng trăm km.
Sau này hai đứa con ra tù, ông bà cố gắng khuyên nhủ, chúng chịu khó làm. Thầm nghĩ các con ngoan, ông bà vui ra mặt, rồi cưới vợ cho cả hai đứa.
Thấy các con vất vả làm mà vốn liếng chả có mấy, ông bà quyết định cầm sổ đỏ vay ngân hàng hai tỷ, giúp hai con làm vốn kinh doanh, bởi chúng đều có con rồi, nên sẽ chí thú làm ăn.
Trái lại với suy nghĩ của bà, Bình và đứa em đã phụ lòng ông bà, sa vào con đường nghiện ngập, bỏ bê vợ con. Vốn liếng mất sạch.
Rồi cả hai anh em đều lại vướng phải vòng lao lý.
Thằng em trốn đi, thằng anh giờ đứng trong vành móng ngựa.
Chăm chút cho con, nhìn con trưởng thành là niềm khát khao của các bậc làm cha làm mẹ, nhưng đối với bà Hiền thật vô cùng khó khăn.
Lòng tin của ông bà đặt không đúng chỗ.
Phiên xử phúc thẩm đã diễn ra, Bình đã chín lần dính dáng đến pháp luật về hành vi trộm cắp tài sản và tiêu thụ tài sản do người khác phạm tội mà có. Bị phạt hành chính nhiều lần đều liên quan đến ma túy và đánh bạc. Tuy vậy, Bình không thừa nhận.
Phiên tòa kết thúc, sáu năm chín tháng tù là bản án dành cho Bình.
Chạy với theo con trai đang bị lực lượng dẫn giải ra xe thùng, mắt bà đỏ hoe. Bà cố gắng dặn con vài lời cuối, nhưng thằng con ngỗ nghịch vẫn chả hề quay lại nhìn mẹ.
Tâm sự với bà, khuôn mặt vẫn lấm tấm mồ hôi lẫn nước mắt, bà bảo, cả hai đứa con dâu cũng bỏ đi cùng mấy cháu nội, không biết đi đâu. Giờ cũng chẳng còn gì để an ủi ông bà nữa.
Thôi.. tuổi già cũng phải lo cho tuổi già, tôi về lại tiếp tục bán trà đá, dưa cà kiếm tiền chăm ông nhà và kiếm cái ăn qua ngày, đợi ngày về với tiên tổ.
Lương hưu của hai vợ chồng dành góp trả ngân hàng.
Cũng là phận người mà chẳng biết tới khi nào, bà giáo già mới có được cuộc sống an nhàn thanh thản, hưởng thụ sự đoàn viên như mọi gia đình khác.