Gà cỏ có hai loại, mình tròn và mình dẹp. Một bữa tám, ông bảo:
- Con to bụng là gà mái, nó nặng, đánh có lực, nhưng hay gẫy cổ vì giòn. Con trống dẹp, nhẹ, đánh không có lực nhưng lại dai sức...
- Ừ nhỉ, tôi nhớ đánh con dẹp nó cứ nảy phừng phừng như cái lò xo, khó bị gẫy cổ, giống hệt chơi với bị bông:
Hoài hơi mà đấm bị bông
Đấm được bên nọ nó phồng bên kia
Hồi nhỏ chơi hoài, mà bà chưa bao giờ xé gà ra xem, liền thắc mắc:
- Ở trong bụng nó có gì không ?
- Có con bọ nhỏ...
Để chứng minh, một buổi chiều ông chạy xe lòng vòng rồi bẻ về cả nắm gà cỏ. Bà vội xé ra, thì chỉ có hai mụ mái là có sâu ở trong bụng. Con sâu mầu trắng, nhỏ xíu như mẩu tăm, có một chấm đen, còn sống ngọ nguậy...
Khi ta già, nhớ lại những trò chơi hồi nhỏ, trong lòng cứ nao nao. Ở quê bây giờ chẳng còn đất trống cho cỏ gà mọc, đường và triền đê đã bê tông hóa. Với lại, lũ trẻ ngày nay ưa đánh điện tử, ngồi mát trong nhà, chả có đứa nào còn thích đi giang nắng, để mà kiếm cỏ chơi chọi gà nữa.
Chuyện Làng Quê