- Dạ! Em còn dở chút việc nữa, chắc phải 30 phút nữa anh ạ.
- ừ, thế em thu xếp về sớm . Nhớ mua bó hoa cúc họa mi nhé. Mẹ thích hoa ấy nhất mà.
- Anh yên tâm! Em nhớ mà. Anh cũng về sớm nhé!
Hai vợ chồng Trang gọi điện cho nhau xong, ai nấy cũng khấp khởi trong lòng. Hôm nay là sinh Nhật bà Cúc tròn tuổi 65. Bà có hai người con. Thằng lớn ở xa, vợ chồng nó công tác tận Sài Gòn. Học xong Đại học kiến trúc, nó được giữ lại trường công tác. Rồi nó yêu một cô bé làm việc cho một công ty của Nhật ở Sài Gòn. Do nhà con một nên nhà gái không muốn con đi xa. Vì quyết tâm bên nhau nên con trai bà xin bà cho chuyển công tác vào trong đó. Mỗi năm chúng chỉ cho con về thăm nội có một lần vào dịp hè mà thôi. Hôm trước chúng đã gửi quà mừng sinh Nhật mẹ. Một túi xách, một bộ áo dài và cả tiền nữa. Năm nào sinh Nhật mẹ nó cũng chu đáo vậy. Còn Trang, vì ở với mẹ nên cô luôn có bổn phận phải chăm sóc mẹ hàng ngày và những ngày sinh Nhật cô đều đứng lên tổ chức tiệc. Bà Cúc hãnh diện lắm.
Về đến nhà, cô đã thấy mấy người bạn của mẹ tề tựu đông đủ.
- Con chào các cô , các chú!
Trang cúi chào lễ phép. Tay ôm bó cúc họa mi màu trắng xinh xắn. Cô đưa bó hoa cho mẹ: “Con tặng mẹ! Chúc mẹ yêu của con luôn khỏe mạnh và xinh đẹp! “ Tất cả bạn bè của bà đều đứng lên vỗ tay, một tràng pháo tay kéo dài trong niềm hân hoan của mọi người . Rồi một trong số họ lên tiếng:
- Nhất bà Cúc đó. Con cái đứa nào cũng hiếu thảo. Chồng mất sớm, một tay lo cho các con, thế mà đứa nào cũng giỏi dang, thành đạt. Nhiều người nhìn gia đình bà mà khao khát đó.
Bà cúc tươi như hoa
- Các bà cứ khen thế chứ nhà tôi cũng như nhà các ông các bà thôi, có điều các con, mỗi đứa quan tâm đến bố mẹ mỗi kiểu. Nhà các ông các bà còn đủ đầy nó khác. Nhà tôi chỉ còn mình tôi nên chúng quan tâm hơn một chút là lẽ đương nhiên mà.
Trong lúc chờ Khang - chồng của trang về, mấy bà bạn lại dạo quanh một vòng. Các bà rủ nhau ra ngoài vườn, họ rất thích khu vườn nhà bà Cúc, một khu vườn rộng được thiết kế rất quy củ. Chỗ trồng bưởi, chỗ trồng cam, nơi trồng hồng xiêm. Bốn xung quanh vườn là nhãn, mít, na. Trước mặt là một cái ao rộng chừng nửa sào Bắc bộ. Nối từ bờ ao vào sân nhà là một khoảng vườn nhỏ. Bên dưới là bà trồng mấy luống rau thơm, bên trên là một giàn lan, đủ các loại trông thật đẹp mắt. Phía tay trái là ba cây nhãn to khổng lồ. Những lồng chim treo lơ lửng, cao thấp trên những cành nhãn. Tiếng chim lách chách, tiếng vỗ cánh loẹt xoẹt, thỉnh thoảng một vài con cu gáy lại gù gọi nhau…
Các bà cũng có cái thú tự xướng nên thi nhau chụp ảnh ghi hình. Ông Lâm bị các bà bắt làm thợ ảnh bất đắc dĩ. Các mẹ cũng tạo đủ các kiểu dáng , í ới gọi nhau chạy hết chỗ này đến chỗ kia chụp hoài mà không thấy chán. Cứ vừa chụp vài kiểu lại chạy nhào tới chỗ ông Lâm”Ông đưa tôi xem nào, xem có đẹp không? Ừ, được đấy! Trông thế này mà vào ảnh đẹp ra phết đấy chứ nhỉ” Xong vụ chụp hình thì các mẹ lại kéo nhau vào phòng của bà Cúc. Họ ngắm nghía tủ giày dép,túi xách , tủ váy áo của bà rồi trầm trồ… Thực ra bà Cúc cũng chỉ chơi thân với mấy bà từ trước tới giờ nên bà thường rất thoải mái với bạn bè. Đồ con cái mua cho bà dùng sao hết. Vậy nên, bạn bè mà thích bà lại tặng luôn.
- Đó, các bà cứ xem, nếu thích thì cứ lấy mà dùng.
Vậy là bà thì xin cái túi, bà thì sỏ đôi giày , bà thì diện luôn cái váy đi ăn tiệc. Diện vào rồi thì các bà thì nhau đứng trước gương ngắm nghía vẻ hài lòng.
Khang đã về. Anh vừa xuống xe đã cất tiếng:
- Mẹ ơi con đã về rồi này. Mẹ chuẩn bị xong chưa, chúng ta đi thôi nào!
Bà Cúc đon đả:
- Xong rồi con, chỉ đợi con về thôi. Trang đâu rồi, nhà mình đi thôi con!
Trang vừa thưa vừa chạy xuống cầu thang, chiếc váy phi màu Hồng làm cho cô thật trẻ trung và xinh đẹp. Khang nhìn vợ cười tỏ vẻ rất hài lòng. Các bà
xúng xính kéo nhau ra xe. Khang mở cửa xe mời các bạn của mẹ. Duy nhất chỉ có ông Lâm là đàn ông nên Khang mời ông ngồi lên ghế trước. Mẹ con Trang cùng các bà ngồi phía sau, họ vừa lên xe vừa chuyện trò rôm rả.
Nhà hàng sang trọng đã hiện ra trước mặt. Nhân viên cung kính chào rước. Tất cả được đưa đến một phòng tương đối rộng và sang trọng. Ở đó, tiệc đã được dọn sẵn. Khang mời bà Cúc ngồi vào chính giữa. Sau khi mọi người đã ngồi ổn định, Khang đứng lên tuyên bố lí do buổi tiệc:
- Kính thưa các ông các bà! Thưa nhạc mẫu yêu quý. Hôm nay là ngày nhạc mẫu con chào đời. 65 năm về trước… một cô bé xinh xắn cất tiếng khóc khi nhìn thấy ánh mặt trời . Cô bé ấy lớn lên và đã mang lại cho cuộc sống này thật nhiều giá trị trong đó có một tuyệt phẩm được sản sinh , đó là công chúa Minh Trang!( anh đưa tay về phía vợ mình) tất cả vui mừng vỗ Tay giòn giã. Khang lại tiếp tục” Không biết nói gì hơn, con chỉ biết cảm ơn mẹ, ngàn lần cảm ơn mẹ vì mẹ đã cho con được đón nhận niềm hạnh phúc trong suốt bảy năm qua. Bước sang tuổi mới, con chúc mẹ luôn mạnh khỏe và thấy hạnh phúc bên những người thân yêu”
Tiếng vỗ tay lại vang lên. Mấy bà lại ghé tai nhau thì thào “ ngưỡng mộ quá! Được thằng con rể thế này thì sướng cả đời”
Bữa tiệc bắt đầu. Mọi người vui vẻ nâng cốc chúc tụng. Khang liên tục gắp đồ ăn cho bà cúc” mẹ cứ ăn đi, đừng lo béo. Ăn cho khỏe rồi chịu khó tập thể dục là ổn ạ. Tuổi nào cũng cần đảm bảo đủ chất” rồi cậu tíu tít mời khách dùng bữa. Cái cách mến khách của cậu ấy làm cho mọi người đều cảm thấy hài lòng.
Xong tiệc, Khang có ý mời bạn bè của mẹ cùng cả nhà đi hát cho vui nhưng vài người bạn của bà khước từ vì đã muộn. Anh chở họ trở lại nhà. Khách chào chủ ra về mà ai cũng tươi tắn và hạnh phúc cùng với niềm hạnh phúc của bà Cúc. Khang về ở rể nhà bà hơn bảy năm, mọi việc trong nhà một tay Khang lo cả. Bà Cúc chỉ việc chơi cùng con cháu rồi đi sinh hoạt ở câu lạc bộ người cao tuổi. Chưa khi nào bà cảm thấy không hài lòng về cậu con rể của mình.
Niềm vui của tuổi già là thế. Chỉ cần cháu con hiếu thảo là thấy hạnh phúc rồi.
Theo Chuyện làng quê
Dòng Sông Xanh
Link nội dung: //revcat.net/hanh-phuc-tuoi-gia-a9881.html