Sông H’re chảy qua những Plây yêu dấu của quê tôi, chảy qua đời tôi từ khi còn trên lưng mẹ, nghe tiếng rừng ru ngọn đồi xa, nghe con suối cựa mình trong lau lách.
Một ngày sông H’re bắt đầu từ phía biển, phía những người Kinh anh em. Mặt trời gởi nắng ban mai sưởi ấm núi rừng. Đàn sóc nhỏ ríu rít gọi nhau. Giọt sương trong veo lung linh ngọn cỏ.
Sông H’re lặng lờ trôi, bãi bồi xanh êm đềm thung lũng, vượt qua gềnh đá, trắng xoá thác đầu nguồn, náo nức tìm về ngã ba sông. Mẹ Trà Khúc ôm sông H’re, sông K’rin vào lòng, địu những đứa con của núi rừng về cửa Đại, về với biển Đông.
Ai hát ca lêu, ca choi gởi tình theo gió, ngực trần rạo rực mùa xuân? Ai nổi cồng chiêng ập oà vách núi, khúc đàn môi ngọt lịm ân tình?
Những ngã đường đưa nhau về đêm hội, đáy nước long lanh, trăng vàng đĩa ngọc. Rượu cà rỏ mềm môi, tay vít cần, vai tựa vào vai, nghe nước sông H’re chảy trong ngực mình róc rách:
Rượu không rót bằng bát
Chỉ bằng ống triêng rừng
Để miệng mút dấu miệng
Để tay cầm dấu tay...
Rượu có vị ngọt mật ong vách đá
Có vị chua măng trúc, măng vầu
Có cay đắng nỗi ghen chồng, ghen vợ
Có men say ngất ngưởng trai gái yêu nhau
Rượu thắp lửa tình
Say đổ tràng tình mà say...
(Thơ Nga Rive)
Đêm miền Tây bập bùng ánh lửa. Con trai múa kiếm, con gái múa hoa...
Sông H’re róc rách tiếng rừng, tiếng đàn bróck, ra hoanh.
Sông H’re xuôi về với biển...
Lê Hồng Khánh
Link nội dung: //revcat.net/song-hre-a9274.html