Khó tả được tấm lòng người dân nơi bội đội đi qua. Quảng bình, tôi bị ốm rồi. Để tránh bom chúng tôi ngày nghỉ đêm đi. Màn đêm đã giấu cho tôi hình ảnh đáng xấu hổ ấy, suốt đêm tôi lê bước trong mộng mị. Trên người chẳng súng ống gì...
Mờ sáng là tới nhà dân, nhà Mơ đấy, tôi không biết gì nữa. Và thế là tôi có Bọ Mạ và 1 em gái nhỏ. Hai anh Tam tam của tôi cũng sướng lây, mặc kệ cái thằng tôi luôn.
Tôi chỉ còn việc tuân lệnh, những mệnh lệnh ngọt ngào: anh uống chút nước, thay đồ đi nào, cố ăn chút cháo đi, em bón cho anh nghe?... bàn tay mềm mát lạnh trên trán. Và nồi lá xông chờ sẵn.
Mang suốt đời là cái dí đầu xuống nồi lá xông của Mạ : "nọng cụng cộ chịu mợi nhẹ".
C trưởng sang thăm : tối mai đơn vị đi tiếp, yên tâm ở lại trạm Thu dung cho khỏi, ngày anh ra gặp sẽ đưa ra Bắc? Không.
Trong giấc ngủ ngày mê mệt thoáng thấy bàn tay nhẹ nhàng đặt trên trán, tay Mơ? run run tôi cố giả ngủ say.
"Tiếng Hà nội chua loen loét, tiếng Khu Ba toét toè loe, tiếng choa chọ trẹ dễ nghe chú hầy?" Tụi nó lén tếu rồi cười.
Tôi chỉ muốn đấm vào mặt chúng nó. Vì tôi thấy tiếng bọ mạ và em sao dễ nghe đến thế. Đến trưa tôi tỉnh hẳn. Một bát cơm không độn chờ sẵn, cá kho nữa. Trong ánh mắt yêu thương, tôi ăn quên cả ngượng.
Nồi nước lá em bưng ra giếng: "anh tắm nhanh không cảm lại. Để em giặt kịp khô". Ôi ngại, cả cái quần đùi Mao Trạch Đông em cũng giành giặt. Chắc nó hôi hám lắm, 5 ngày không tắm rồi.
5 ngày trước. Sau khi hoà tiếng hô" Quyết tâm" cùng 700 anh em Yên Bái, chúng tôi rời doanh trại huấn luyện. 4h sáng tới Núi Căng. Kho quân trang của f304b ở đây. Nhận tư trang tăng võng mới toanh, lương thực , thực phẩm lương khô đường sữa ruốc thịt , thuốc cá nhân... mỗi chú khoảng 40kg. Chao ôi là phấn chấn, 9h sáng tàu chuyển bánh. Tạm biệt đất Bắc Thái.
Qua mọi miền đất Bắc mọi người đổ ra đường vẫy chào đoàn quân Nam tiến chúng tôi.
Tới ga Vinh, xe Hồng Hà đưa chúng tôi đi 1 ngày nữa. Bắt đầu cảm nhận rõ được sự khốc liệt, hố bom dày đặc, pháo phòng không luôn sẵn sàng nhả đạn. Xe liên tục phải dừng lại để chúng tôi xuống xe tản ra mỗi khi có máy bay quần đảo. Và rồi dừng hẳn tại Hà Tĩnh. Lính gọi là kilomet số 0. Nghe kể mới năm trước thôi, các anh đều đi bộ vào Nam từ nơi huấn luyện, mà thấy mình may mắn.
Chia tay lưu luyến, đơn vị bắt đầu hành quân. Qua ngã 3 Đồng lộc, chúng tôi vào Quảng Bình. Đêm đi, ngày nghỉ, và có 2 ngày ở nhờ nhà dân trước khi vào Đường 9 anh hùng.
Mới hôm trước khi chúng tôi ở nhà 1 bọ, được bọ cho củi nấu ăn. Lính còn tếu giọng bọ :" Cạc chụ đi răng cụng cọ chụ chệt(!) cọ giày cao cộ cho bọ một đôi, lôi thôi bọ đòi gập đôi tiền cụi", làm tôi cũng cười lăn lóc. Vậy mà ngày hôm sau ở nhờ nhà bọ mạ, chất giọng nặng nặng ấy thành quê tôi rồi.
Buổi chiều tôi tranh thủ viết thư nhờ Mơ gửi cho bố mẹ: "con khoẻ lắm bố mẹ à, toàn đi xe chưa phải hành quân đâu... " đó là lá thư duy nhất của tôi về trước ngày Giải phóng.
Và mới biết tôi và em cùng ngày sinh. " Không tin anh hỏi mạ!" Nghi lắm, biết thừa tôi đâu dám hỏi .
"Anh còn mệt chưa đi được mô ". " Không tôi nhất định phải theo đơn vị ". Một cái nguýt dài dễ sợ.
18h đơn vị lên đường. Bọ mạ ra tận đầu ngõ tiễn tôi với ánh mắt lo âu làm tôi cảm giác như đang ở nhà ngày trả phép, Mơ nắm tay tôi chặt quá làm tôi phải nhìn em ngại ngần. Trời giờ tôi mới thấy ân nhân của tôi thật xinh đẹp, nước mắt em chảy dài. Tôi quay đi như chạy.
Đường 9 đây rồi, con đường huyết mạch của ngõ chiến trường Miền Nam. Như còn phảng phất khói đạn trong cuộc giao tranh cách đây gần 1 năm: Chiến dịch Đường 9 Nam Lào, ta đã bẻ gãy trận càn Lam Sơn 719 với quy mô cực lớn của địch.
Tôi đang hãnh diện thấy mình may mắn là con trai mới có cơ hội đi trên con đường này tiếp bước cha anh, thì 1 đoàn xe tải vụt qua thật hùng dũng, "đồng hương quê đâu đấy ?" Tiếng con gái vọng xuống từ ca bin xe. Ôi các cô gái lái xe. Tiếng chào râm ran xua tan mệt mỏi.
Bỗng có tiếng máy bay, mấy quả pháo sáng làm cảnh vật sáng như ban ngày rồi đạn 20 li đổ xuống, hướng vào đoàn xe nữ ấy...Xót xa, hai tiếng cười mãi vọng vào hư không.
Đường Trường Sơn không phải vạch cây rừng mà đi như tôi tưởng tượng. Đường mòn ấy dẫu cheo leo, nhưng đã mòn lối bước chân qua. Bí mật để người lính được an toàn nhất. Không xa là đường ô tô chạy mà bom đánh suốt đêm ngày, những người lính lái xe quả cảm vẫn đi, vận tốc tối đa 20km/h, chở lương thực vũ khí vào chiến trường. Cùng đó là bao Thanh niên xung phong đội bom sửa đường xe đi.
Mất mát đau thương diễn ra ngay trước mắt càng làm chúng tôi quyết tâm hơn.
Yêu thương nơi quê nhà cũng thôi thúc người lính đi đến cùng.
Em gái Quảng bình ấy liệu có sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với tôi không nhỉ. Hỏi thằng Bình, nó cứ tủm tỉm.
Tiếng em nằng nặng bên tai " Anh hỏi mạ mà xem !" Tiếc là tôi không dám hỏi.
Theo Chuyện làng quê
Dì Pig
Link nội dung: //revcat.net/mo-a5974.html