A.N. Maikov (1821-1897) – nhà thơ Nga, năm 32 tuổi được bầu làm Viện sĩ thông tấn Viện Hàn lâm Saint Peterburg. Ông có nhiều bài thơ xuất sắc viết về thiên nhiên nước Nga, trong đó bài thơ Dưới mưa được truyền tụng như một hiện tượng trong thơ ca Nga nửa sau thế kỉ 19.
Ra đời cách đây hơn 160 năm, bài thơ Dưới mưa đến nay vẫn được tuổi trẻ nước Nga và ngoài biên giới nước Nga tìm đọc, bởi họ tìm thấy trong đó không chỉ cảnh sắc thiên nhiên quyến rũ, mà còn thấy thiên nhiên ở đây quyện với tình yêu lứa đôi, không hề nhạt phai qua dông bão.
DƯỚI MƯA
Apollon Maikov
Nhớ chăng em
Chúng mình không mong mưa đợi sấm
Mà mưa dông vẫn ập đến giữa đường xa
Vội chạy vào nấp dưới gốc thông già
Nỗi sợ hãi quyện niềm vui vô hạn!
Mưa xối xả cứ đan xuyên vào nắng
Dưới gốc rêu phong
Đôi ta như đứng trong chiếc lồng vàng
Bao hạt ngọc trai nhảy nhót dưới chân
Từ muôn chiếc kim xanh những hạt mưa lấp lánh
Long lanh rơi nhỏ xuống mái đầu xinh
Qua vai tròn lăn xuống giải lưng thanh
Em nhớ chăng tiếng cười ta dần lắng
Bỗng rền vang trên đầu ta tiếng sấm
Nhắm mắt hãi hùng em nép sát vào anh
Cơn dông vàng! Trận mưa lộc mát lành!
1856 Nguyễn Xuân Hòa giới thiệu và dịch
Nguyên tác bài thơ:
Аполлон Майков
ПОД ДОЖДЕМ
Помнишь: мы не ждали ни дождя, ни грома,
Вдруг застал нас ливень далеко от дома;
Мы спешили скрыться под мохнатой елью...
Не было конца тут страху и веселью!
Дождик лил сквозь солнце, и под елью мшистой
Мы стояли точно в клетке золотистой;
По земле вокруг нас точно жемчуг прыгал;
Капли дождевые, скатываясь с игол,
Падали, блистая, на твою головку
Или с плеч катились прямо под снуровку...
Помнишь, как всё тише смех наш становился?..
Вдруг над нами прямо гром перекатился -
Ты ко мне прижалась, в страхе очи жмуря...
Благодатный дождик! Золотая буря!
1856
Dịch nghĩa:
Em nhớ không:
hai đứa mình không đợi mưa đợi sấm
Bỗng nhiên cơn mưa rào bắt gặp hai đứa ở giữa đường xa nhà
Hai đứa vội chạy nấp dưới gốc thông um tùm
Nỗi sợ hãi và niềm vui nơi đây bất tận!
Mưa cứ trút xuyên qua ánh mặt trời
Và dưới gốc rêu phong
Hai đứa như đứng trong chiếc lồng ánh vàng
Trên mặt đất hạt ngọc trai nhảy nhót xung quanh hai đứa
Từ những chiếc kim (nước) những hạt mưa lăn xuống
Lấp lánh rơi nhỏ xuống mái đầu em
Rồi qua hai vai lăn xuống sợi dây
Em nhớ không, tiếng cười hai đứa cứ nhỏ dần đi
Bỗng tiếng sấm rền vang trên đầu hai đứa
Em nép sát vào anh, hãi hùng mắt nhắm lim dim
Trận mưa ra vàng ra bạc! Cơn dông vàng!
1856
Và dưới đây là bài thơ của Vũ Cao có tứ thơ cùng trú mưa một lát mà nên duyên vợ chồng:
CHUYỆN DÂN GIAN
Vũ Cao
Giữa trưa trời đổ mưa rào
Không quen cũng gặp cùng vào trú mưa
Bập bùng gió đập phên thưa
Mái nghiêng lại dột không chừa áo em
Nhẹ nhàng tôi nép sang bên
Nhường nơi khuất gió cuối thềm cho nhau
Em cười: mưa vậy mà lâu
Anh xem: lại một chuyến tàu nữa qua!
Nhưng rồi mưa tản đi xa
Và mưa bỗng tạnh, nắng nhòa bóng cây
Tôi chìa tay để bắt tay
Hỏi thăm nơi ở mai này lại chơi
Thế rồi... người ấy yêu tôi
Tôi yêu người ấy - thành đôi vợ chồng
Cái duyên nghĩ cũng lạ lùng
Trú mưa một lát, cảm thông một đời...
Đến nay người ấy vẫn cười
"Giá như buổi đó ông trời đừng mưa!".
Link nội dung: //revcat.net/tho-apollon-maikov-a5836.html