-
Sao con phải cầu kỳ đưa mợ đến đây, cơm ở nhà mợ nấu không ngon à?
Ông con trai vỗ vỗ nhẹ vào lưng mẹ:
- Cơm mợ nấu là ngon nhất quả đất. Nhưng thi thoảng mình phải đi nhà hàng để đổi gió chứ.
Bà cụ nhìn quanh, những ngọn gió từ lòng hồ trước mặt thổi vào lao xao những tán cây, giọng vui vẻ:
- Ừ, ở đây được cái thoáng mát hơn ở nhà.
Dìu mẹ đến bên ghế, ông con trai đặt mẹ ngồi xuống, còn cẩn thận kéo lưng mẹ tựa vào thành ghế. Bà cụ bỗng giật người về phía trước, giọng dứt khoát:
- Mợ không thích tựa, không thích dựa dẫm. Từ xưa đến nay vẫn thế.
Nhìn thằng con trai còn đang ngơ ngác, bà mẹ 95 tuổi hỏi:
- Con có thấy dáng đi của mợ bị còng không?
- Không, thẳng như lưng thiếu nữ.
Bà cụ cười hiền hậu, giải thích:
- Là tại vì mợ không thích dựa. Đi đứng hay ngồi mình phải thẳng lưng thì lưng sẽ không bị còng.
Tôi phục mẹ mình vì không dựa dẫm để thẳng lưng đã đành, còn phục hơn vì trong cuộc sống mẹ không bao giờ thích dựa dẫm vào ai. Ở tuổi này, mẹ vẫn ở một mình, vẫn tự chăm sóc, lo toan cho cuộc sống của riêng mình. Dù con cái nhà cao, cửa rộng có mời mẹ về ở cùng nhất là thời Covid khó khăn nhưng mẹ đều từ chối. Với bà mẹ 95 tuổi này “Tự do” vẫn là hai tiếng ngọt ngào.
Cầu mong mẹ luôn mạnh khỏe, minh mẫn để kiên cường sống theo những gì mình thích. Con ngưỡng mộ mẹ!
Hôm tôi bay sang đây, máy bay vừa hạ cánh, đọc được tin nhắn của thằng em: hôm nay mẹ mệt anh ạ. Chắc tiễn anh đi mẹ buồn nên mất ngủ. Tôi nghe trong lòng bao xót xa nhưng vẫn nhắn động viên mẹ:”Mẹ phải luôn khỏe mẹ nhé. Sang năm con lại về!”.
Chuyện làng quê
Hùng Lý từ Berlin, Đức
Link nội dung: //revcat.net/me-khong-thich-dua-a15308.html